Anh chú, kính mắt phản chiếu ánh sáng nhẹ, thần sắc điềm nhiên, toát lên vẻ học giả.
"Bạn học, bạn khoa chúng nhỉ?"
Một nữ khẽ hỏi tôi.
Tôi ngùng gật đầu.
"Bạn đặc biệt đến của đại thần Thầy nổi tiếng lắm, nhiều nữ đến chiêm ngưỡng phong thái nam thần."
Tôi nhíu mày: "Chu Việt nổi tiếng sao?"
"Tất nhiên rồi, huyền thoại của chúng nam thần trong mộng của gái."
Cô tay:
"Bạn thấy phía trước kia khoa chúng trước đây quen thầy Chu, thường xuyên tìm cách bám lấy người ta."
Tôi theo, phía trước quả da trắng đang chú Việt bục giảng.
Hừ, ngờ, Việt còn phô trương.
"Chúng thầy thần tượng, riêng người rõ thuần túy, nhiều người thường ta."
Cô tâm sự với tôi:
"Bao tỏ với ấy, nhưng thầy giờ m/ập mờ, trong học thuật luôn cầu lý do chúng ngưỡng m/ộ ấy."
"Nhưng dạo rồi, chị tiên nữ nào thu phục đại thần của chúng tôi."
Trong tiếng xì xào, lạnh lùng lên:
"Bạn học đang chuyện cuối lớp, em lên lời câu hỏi này."
Ngay lập tức, ánh mắt cả lớp đổ dồn về phía sau.
Tôi vội cúi xuống bàn.
Cô r/ẩy dậy:
"Đã sử dụng lý thuyết f(x)⅔ chứng minh quá trình ứng dụng của dòng lỏng tuyến tính trong thực tiễn…"
Họa, quả nhiên cao đẳng, học bá chuyện vẫn ảnh hưởng giảng.
"Tốt, ngồi xuống, bạn cùng lên phân tích cụ thể."
Tôi: ……
Tôi tiếp tục giả ch*t.
Cô khẽ chọc tôi: ơi, bạn đấy…"
Tôi: ……
"Bạn học đang kia."
Tôi răng, đỏ mặt dậy.
"Em ạ!"
Lập tức, tiếng cười ồ lên khắp lớp.
Tôi tức Việt, nghĩ gã không.
Thấy hơi gi/ật mình, rồi khóe nhếch lên cười.
"Tan học lên văn gặp tôi."
Cô thở dài.
"Bạn ơi, chia buồn cùng bạn…"
Chuyện gì này…
Tôi lấy thoại nhắn Việt:
【Cậu đấy à?
【Tan học cậu tự về nhé, lẻn về trước.】
Tôi muốn học vợ kẻ phô trương…
Anh thoại, mỉm cười cong môi.
Tôi nhận được sticker "Đừng nữa".
Mười phút sau, chuông tan học lên.
Tôi lút lên văn Việt.
Vừa vào, kéo thích với chút ngùng:
"Anh em, thật sự ý…"
Tôi dữ đặt hộp nhiệt lên anh:
"Lấy oán ơn."
Tôi dỗi gi/ật lại.
"Em đến anh, tình bêu x/ấu em."
Tôi thèm chút bối rối.
Chỉ lặng lẽ kéo tôi:
"Đừng nữa…"
Thật đấy, dỗ người biết…
Đang giằng co tiếng gõ lên.
Văn ngăn bằng phong, quay đó.
Chỉ tiếng mở cửa, rồi Việt nói:
"Không đóng cửa."
Qua khe phong, thấy tên mà bạn cùng nãy.
"Anh trai, đây mật ong rừng quê mẹ bảo em anh."
Cô đặt mật ong lên cẩn nhẹ nhàng.
"Cảm ơn dùm dì nhé, Tang Ninh chắc sẽ thích."
Chu Việt thần sắc điềm nhiên, nhắc nhở:
"Sau thầy."
Cô thoáng ngượng.
"Vâng ạ, thầy…"
Cô do hồi lâu, khẽ nói:
"Thầy ơi, gần nhà hàng mở, vị ngon…"
Chu Việt ngẩng mắt:
"Thế Vậy thầy đưa sư mẫu đến thử."
Không vì không, thái độ của Việt rõ trong việc phân định ranh giới.
Cuối cùng, ấm ức bỏ đi.
"Mẹ trước kia với mẹ ấy, giờ của anh."
Chu Việt chủ động thích.
"Ừ…"
Tôi liếc anh, đang bày bố nấu.
"Vậy hai người chắc lắm nhỉ?"
Anh gắp đồ thích:
"Không lắm."
"Sao luôn bảo mở văn hỏi.
"Thầy nam và nữ luôn tránh hiềm trong số giáo còn trẻ, càng chú hơn."
Chợt nhớ lời nữ tỏ nhưng Việt giờ m/ập mờ.
Phải nói, người này, tuy vụng về, nhưng nhân phẩm đáng nể.
Hừ, nhưng ba phút thôi mà…
Nhưng mà, đẹp trai thật…
Ch*t ti/ệt, d/ao động rồi…
Ăn xong, tự giác dọn mọi thứ.
"Ninh Ninh, chiều còn em đây lát, đợi được không?"
"Đợi làm gì?"
"Kết lâu rồi, chúng trò chuyện nghiêm túc."
"Được thôi."
Chúng vội vàng, giao tiếp càng ít, giờ đây, đúng về vấn đề của chúng tôi.
Trong Việt lên lớp, sofa lướt thoại.
Chỉ sau, tiếng gõ văn lên.
Nghĩ chắc tìm ấy, ai lời người kia sẽ tự vắng mà đi.
Nhưng ngờ, bỗng mở.
Tôi tò mò ra xem.
Không ngờ cầm cốc phê.
Cô thấy hơi ngạc nhiên: "Cô…"
Tôi vừa liếc ta: "Tôi vợ Việt."
"Sinh các em giờ tự nhiên đẩy văn giáo à?"
Trực giác mách bảo đơn giản.
"Thầy trai em."
Cô môi, rõ vui:
"Em phê trai."
"Anh trai? Hình như em quên lời vừa thầy."
Tôi nhịn được cười lạnh.