Tình Yêu Cắt Lỗ

Chương 5

25/06/2025 07:00

Thấy còn định nói, kéo tay anh: "Anh đừng nữa."

Tâm trạng dịu xuống đôi cúi chạm vào tay tôi, nắm lấy xoa nhẹ: "Lạnh à? Sao tay em lạnh thế?"

Tôi lắc đầu, nhịn được vào hơn: "Chắc trời lạnh rồi."

Rồi ánh mắt biểu thất thần Văn, ấy càng tái đi.

...

Cơn mưa này nhất thời chưa tạnh, sạn đã xử lý sơ vết thương chân May tổn thương xươ/ng, ngày tới hạn chế đi lại, chú ý nghỉ ngơi mau khỏi thôi.

Chuyến đi này thuê ba phòng, phòng, Minh phòng, còn phòng.

X/á/c nhận chân sao, chúng để ấy nghỉ ngơi rời khỏi phòng.

Trên đường về phòng, Minh lại gọi bác sĩ hỏi về kỵ uống.

Đóng cửa phòng, hỏi Tri: "Anh Minh thích không?"

Hoắc đang cúi thoại, giây lát gì, nhận thoại xuống: "Sao em vậy?"

Tôi bĩu môi: "Người ta giờ vẫn đang hỏi bác sĩ đấy."

Anh lại nhếch mép cười, kéo ngồi vào "Đừng ghép đôi lung tung, thích mẫu ta đâu."

"Thật sao?"

Anh quen nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ ấy.

Tôi hỏi dồn: ấy thích mẫu nào?"

Hoắc ôm tôi, lâu lâu gì.

Khi tưởng ngủ lẩm bẩm: "Người thể ấy đi Iceland ngắm cực quang."

Đi Iceland ngắm cực quang?

Tôi lặng muốn hỏi, rõ hôm nay Minh, sao lại chắc chắn thế rằng Minh phải đi ngắm cực quang?

Trừ phi, đã nhân rồi.

Nếu phải thì ai ấy đi Iceland, câu này đều thành lập.

Bởi trọng tâm chưa giờ nằm việc hoàn thành điều gì, ấy hoàn thành điều ấy.

7.

Hoắc nói, muốn thể ấy ngắm cực quang.

Người này ai, lẽ chỉ biết đáp án.

Vốn chỉ chuyện nhỏ buột miệng lại khiến mất ngủ.

Tôi lại chút trong ngạc nhiên nhận ra mình tiểu tiết tưởng lãng quên.

Mọi tiết đều chỉ rõ sự duy nhất—

Sự quan tâm dành cho Văn, thực sự đã quá giới hạn.

Bảy tháng bên nhau, chưa kiểm soát giờ.

Nhưng tối hôm đó, ngủ lấy thoại anh.

Mật mã cách gõ số thoại tên anh, mở khóa xong, dự mất vài giây.

Rồi sự dự tan biến, mở WeChat Tri, hàng hiện lên rõ lịch sử trò chuyện giữa Văn.

Không mở vào.

Từ khung thoại nhỏ, nội dung cùng: "Không được thì em về Thúc."

Thời gian hiển thị ba tiếng trước, với rằng Minh thích Văn.

Lưu Thúc.

Tôi ấn tượng.

Đầu kỳ nghỉ đông, va vai thoát hiểm, khám Đông y Thúc.

Chỉ đó đó, khám cho sư đệ ông.

Tôi đoán được họ đang gì.

Chẳng qua sợ chân lâu khỏi, an ủi nếu khỏi thì về Nam Thành khám.

Theo biết, họ lớn lên, họ tin tưởng ông.

Tôi đột nhiên còn thú mở ra kiểm tra suy đoán mình, tùy tiện thoát ra khóa màn hình, thoại về chỗ cũ.

Bởi biết, nếu mở chỉ càng đ/au lòng.

...

Chung bị thương, chúng sớm rời núi.

Trên đường về mệt, ngồi ghế phụ chẳng lâu đã ngủ thiếp đi.

Lơ mơ dậy, biết mưa lớn hôm con đường bắt buộc về thành bị ách tắc, xe cứng cao tốc.

Chung đói bụng, đang bánh quy, liền hỏi muốn không.

Tôi lắc đầu, nước cho sạch cổ hỏi Tri: "Còn lâu nữa?"

Ánh mắt rời khỏi chiếu hậu: "Ước còn tiếng."

Tôi "Ừ" tiếng.

Rồi ra chiếu hậu.

Thì ra Minh sợ đã mở hộp cho ấy.

Nhìn đón lấy, giọng vang lên: "Em quên sao, em bị đ/au bụng?"

Chung mình dừng tay.

Ánh mắt vô chạm vào tôi, vội vàng quay đi.

"Em đâu."

Vệ Minh chút áy náy: "Xin biết."

Chung nói: "Không nghiêm trọng thế đâu, chút vẫn được."

Nhưng Minh đã cất mở cho ấy chai nước "Đừng đùa với sức khỏe."

Chung ơn nhỏ nhẹ.

Tôi thoại họ, chắc chắn thấy.

Nhìn càng coi, lại nhắm mắt.

Nhưng sao ngủ được.

Chỉ ng/ực đ/au tức, giá biết gì thì tốt biết mấy.

8.

Người ta thời kỳ mật ngọt các đôi thường quá ba tháng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Ca Nhược

Chương 9
Ngày ta gả vào Hầu phủ, công công qua đời, bà bà ngã bệnh. Hỉ yến biến thành tang sự, ta được lệnh tiếp quản việc nhà, trấn định chu toàn, lo liệu tang lễ đâu ra đó. Phu quân cảm tạ ta đã giữ được thể diện cho Hầu phủ, nhưng từ đó chưa từng bước chân vào phòng ta lấy nửa bước. Về sau, thiếp thị đầy nhà, con cái thứ xuất thành đàn. Ta tận tâm nuôi dạy, vì tương lai bọn chúng mà tính toan chu đáo. Nào ngờ, lại nghe được lời hắn dạy con sau lưng: "Phụ thân chưa từng thấy ai lạnh lùng như mẫu thân các con. Khi tổ phụ mất, nàng ngay cả một giọt lệ cũng chẳng rơi. Dù các con gọi nàng là mẫu thân, cũng chớ học theo cách làm người của nàng — nàng không xứng." Khi ấy, ta đã từ miệng đại phu biết mình không còn sống được bao lâu. Con cái thứ xuất không một ai tới thăm, lại càng chẳng người nào đưa thuốc hầu hạ, để mặc ta sống chết mặc ta. Lâm chung, ta phóng hỏa thiêu sạch Hầu phủ, phá hủy tận cùng nơi giá lạnh vô tình ấy. Mở mắt lần nữa, ta trọng sinh rồi. Hầu phủ lại đến cầu thân, ta nhìn người kia với ngũ quan tuấn tú thanh nhã, lại cùng hắn đồng thanh thốt ra: "Ta không đồng ý." Thì ra, không chỉ mình ta trọng sinh. #truyện_hay #cổ_đại #trùng_sinh #BEREVIEWED
9.22 K
2 Da Qúy Phi Chương 22
6 Tiệm Mộc Nhĩ Chương 20
7 Cáo Và Sói Chương 23
8 Thần Hộ Mệnh Chương 35
9 Cố Chấp Chương 25
12 Tàng Bệnh Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm