Vân một người bạn thanh trúc mã tên Phong, lớn lên cùng nhau nhỏ.

Trong sách, từng nghĩ điều vốn thuộc về mình, đã cố giành lại Phong, nhưng kết cục ba đã thành trò cười cho thiên hạ.

Bách càng ngày càng gh/ét bỏ tột độ. Đến nghiệp đại khi giằng co trên đường, cô ấy cẩn bị xe bay, m/ù mắt.

Tôi bị gi/ận bắt lấy giác mạc không cần gây tê.

Tôi ch*t trong kho hàng hẻo dùng giác mạc tôi, kết hôn với trước cha Vân.

Những bình bay người xem sau khi tiểu thuyết, tôi.

Họ để thay đổi vận mệnh tôi.

Lông mi run nhẹ, lờ chữ trước chui qua lỗ sau biệt thự trong.

Tôi không chìa khóa, người việc thường cố tình không mở cửa để trêu chọc Đây cách duy nhất sau ngày.

Tường quá cao, không trèo nổi.

Sau khi vào, đứng ở góc khuất, mở cửa chui phòng mình.

Bật đèn, nhìn lại vị bình luận.

Vẫn đó?

Có lẽ do quá đ/au khổ ảo giác chăng?

Mở cửa phòng, giá cổ trong phòng khách, lấy tỳ bằng bỏ cặp.

Rồi lại chầm chậm bò qua lỗ ra ngoài.

03

Biệt thự tọa lạc giữa trung tâm thành phố phồn hoa nơi đất vàng giới lưu.

Đi không xa, một tiệm vàng vẻ ch/ém, đem tỳ nấu chảy b/án được vạn.

Thực ra chủ tiệm gian lận cân nặng, nhưng cửa hàng quy đâu nhận món này.

Cầm m/ua bánh nhật, ngồi bên đường ăn từng miếng.

Kem ngọt lướt qua cổ họng, khiến buồn nôn.

Nhưng vẫn máy hôm nay nhật tôi.

Vân phải có.

Những chữ trong suốt cứng đầu hiện trong tầm mắt, không thể làm ngơ.

"Trời ơi, ăn nữa."

"Em ơi tin bọn chị toàn viên lượng cao, không hại đâu."

"Đừng ăn nữa, cái hệ thống đáng ch*t không tiền được, m/ua quà nhật cho quá!"

"Sốt ruột quá, xót gh/ê."

Tôi hiếm hoi ngác: "Tôi thực bị ki/nh rồi sao?"

Thấy lên tiếng, bình hơn.

"Không phải đâu! Tất thật!"

"Tiểu thư yên tâm, với 2000 giờ truyện, thành siêu hệ thống quyết mọi chuyện."

Bị lời dẫn, tim tưởng đã ch*t khô chợt rung động.

Có khi nào đáng tin?

Tôi thử "Vậy làm gì?"

Bình nhau góp ý.

"Theo tĩnh dưỡng trước đi."

"Hay xông tiệc nhật lật bàn, để ai yên ổn!"

"Giả đi/ên ch*t luôn!"

Tôi lùng quay toàn dở hơi.

Tôi tự ch/ửi thân thơ tin bình luận.

Giờ biết, toàn mẹo vặt dụng.

Có khác gì tự mình đầu Vân.

Đúng rồi, trên đời chỉ thể tin mình.

Về nhà lúc nửa đêm, phòng khách ấm áp biệt thự đang cười ngọt ngào mở quà đầy thảm.

Tôi lem luốc đứng ngoài cửa, người đầy đất lỗ chó.

Cha tôi, nụ cười hiền đóng băng.

Đặc biệt ông như bị đ/ốt đít, đứng phắt dậy quát: "Mày dám ăn tr/ộm! Trong phòng khách tao đã mày lấy vàng rồi!"

"Nếu không phải Mộng can, tao đã ch*t mày rồi."

Tôi lùng đáp: "Vậy ông ch*t đi."

Ông nổi trận lôi đình, ném gạt tàn đầu không né, để khối thủy tinh đ/au choáng váng.

Qua làn m/áu, ôm vỗ về.

Vân ngoan ngoãn: "Ba gi/ận, chắc chị khó khăn không cố đâu."

Tôi lau m/áu, châm biếm: "Giả nhân giả nghĩa. Đã coi nhau người nhà, về?"

Ông kẻ thủ không giờ nhận sai. Bà tránh né lỗi lầm bằng cách cưng chiều hơn.

Họ quen dùng thái độ trịch để che giấu h/ận: "Giá mày thứ này, đã để mày sống ch*t mặc bay!"

Tôi cười nhạt: "Đồ bỏ đi? Vậy người ra thứ gì?"

M/áu chảy quá, lảo đảo ngất đi.

Trước khi mê man, bình luận: "Đừng nữa! Bất lợi cho đó!"

"Giả vờ ngất đi mau!"

"Bọn cách rồi, lần không phải mẹo vặt đâu!"

"Cô ấy rồi! Nghe theo bọn mình rồi!"

"Phối đỉnh quá!"

"YES!!! ăn này, tập đoàn thị thuộc về chúng ta!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm