Cô Gái Nhỏ Của Anh

Chương 3

29/06/2025 02:52

Bố sát nhân dân, cấp phó cục, có phòng làm việc riêng.

Lúc này, đang ngồi làm việc trò diện đàn ông tóc lưng về phía nhìn rõ khuôn mặt.

"Bố..."

Tôi khẽ, thực sự cảm áy náy.

Say xỉn, đêm về, thậm chí biết mình lại lạc văn phòng thế nào.

Bố chắc sẽ da mất thôi.

Nghe tiếng đầu nhìn lại. Quả nhiên, nụ cười ấm áp trên tan biến khi tôi.

Mặt nghiêm lạnh "Trông như gì vậy? Nếu hôm biết mày ngủ ở đường nào đấy!"

Hứa Diên?

Tôi ngẩn vài giây, trán: "Hứa là ai vậy?"

Vừa dứt lời, đàn ông mặc đồ sát ngồi đối diện từ từ lại—

Mắt sáng mày thanh, khóe miệng nụ cười, trông sao quen quen.

Tôi chớp mắt, nhìn chợt nhận ra: "Anh chàng giả làm hôm qua."

"..."

Hứa như bất ngờ vì cách này, im lặng giây nhẹ nhàng cãi lại: "Là em tự nhầm điện thoại thành đấy."

Nói xong, sang tôi: phó cục, em hề nhận lời đâu."

Bố nhưng biểu cảm có kỳ lạ.

Không ổn.

Tôi bước xuống ghế sofa, nhìn biểu cảm bất thường. Quả nhiên—

Thấy tiến lại thuần nét nghiêm giọng: "Bố có việc phải ra ngoài chút, hai đi."

Vừa nói, dậy, đi ngang qua còn vai: "Cảm ơn ta tử vào, hôm qua nôn lên Tiểu Hứa, cậu ấy còn đưa mày sát cục đấy."

Dứt lời, đi thẳng ngoảnh lại.

"Rầm" tiếng, cửa phòng đóng nh/ốt chúng trong văn phòng.

Bầu khí gượng gạo.

Bố đấy, ý gán ghép còn lộ liễu hơn được chỉ thiếu lấy dây trói hai lại nhau.

Khoan đã...

Hứa Diên?

Sao tên này nghe quen thế, từ tháng ngừng nhắc tên này tai tôi.

Hơn nữa, nhắc đi nhắc lại muốn xúc cậu "gốc rễ thẳng" trong lời kể bố.

Đúng vậy, rất hài lòng bạn từ lâu muốn chia tay.

Bố bạn đó phải an phận.

Quả nhiên, đôi sát nhân dân sáng suốt.

Đang man suy nghĩ, vô tình ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm phải ánh Diên.

Tim đ/ập thình thịch.

Tôi cười ngượng nghịu, khẽ hỏi: "Tối qua..."

Anh vào lưng ghế, ngẩng nhìn tôi: "Tối qua em nôn lên ngủ luôn, lại biết em ở đâu, đành phải cõng em cục thôi."

"Chỉ là ngờ, em lại là con gái chú Lý."

Nói cười, thần sắc tự nhiên, gì là trả th/ù.

Tôi phào, liền nghe hỏi: "Sao giờ chưa gặp em?"

"Em học đại học xa nhà, năm nay mới tốt về, nên mọi có thể chưa gặp em."

Anh hiểu ra: "Thảo nào hôm qua em Sim điện thoại bọn đều do cục phát, số và chú Lý chỉ khác nhau chữ chú là 3806, là 3809."

Tôi gù: "Ra vậy, hôm qua ngại quá."

Vừa nói, chậm rãi di chuyển về phía cửa, lịch sự nói: "Hôm khác em mời cơm nhé, coi như bù lỗi lầm."

Ý là rời đi đã, vì khí quá ngượng, còn tiền n/ợ để trả sau.

Thế nhưng—

Tôi bước hai bước, sau bỗng bị gi/ật là giọng vang lên sau như chút cười:

"Cô bé, tiền chưa quần chưa đi đâu thế?"

Thật đúng là oan gia.

Tôi lưng cười ngượng vội vàng điện thoại ra: "Bao Em chuyển anh."

Thế nhưng, màn hình điện thoại, sáng.

Tôi vô ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nhún vai: "Quên sạc em rồi."

Tôi kéo làm việc lục ra sợi cáp, cắm sạc điện thoại.

Trong sạc, cố nhớ lại tối nhớ hoảng.

"Cái này..."

Tôi nhanh cái: "Tối em thực sự nôn lên à?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm