「Một chàng trai.」

「Ừ.」

Tôi cầm điện thoại lên xem, thấy số cuộc gọi nhỡ nhắn WeChat từ Chu.

Tôi nhắn hỏi trả lời mà vấn ngược: 「Cuối chịu xuất rồi hả?」

Có thể thấy tức gi/ận, lẽ trách kịp vé cho hắn.

Tôi thích: hàng được nửa chừng xỉu, giờ tỉnh vẫn ở viện.」

Thẩm Chu: 「...Biểu ngón cái giơ lên.jpg」

Thẩm Chu: 「Lâm Phàm, đúng số má đấy, kế hẹn hò nay anh suýt tan thành mây khói vì em. hàng được thì thẳng đi, làm trò nghĩa lắm.」

Tôi sững người: 「Em xỉu mà.」

Thẩm Chu: 「Ai được cố tình nhịn sáng để diễn trò xỉu cho anh không?」

Lời nhẹ tựa hồng, nhưng vào tim nặng tựa đ/á đ/è.

「Thẩm Chu! hàng cực khổ như vậy vì ai? đã tâm tình khỏe chút nào chưa? với những lời thôi sao?」

Hắn bặt âm, nhìn chằm chằm vào điện lòng như x/é.

Một lát sau, chàng trai quần thể thao quay lại.

Hắn thở hổ/n h/ển, xách theo túi bánh bao, trán tấm mồ hôi vừa về: 「Anh đi đồ cho em, nóng đi, xong anh về.」

「Là anh vào viện à?」

「Ừ.」

「Cảm ơn anh, vậy hòa rồi nhé.」

Chàng trai quần thể thao cười ngại ngùng: 「Em sinh viên à? về đâu?」

Tôi báo tên trường tên mình.

Chàng trai mắt: hợp quá, anh trường với em, anh hai, Du.」

Cái tên quen khiến gi/ật mình.

「Anh... Trí tuệ tạo?」

「Đúng anh à?」

Không dù chưa gặp mặt nhưng cái tên đã quá đỗi quen thuộc.

Không nhắc đến, trong trường đồn đại.

Bởi Trí tuệ tạo ngành mũi nhọn phát triển trường những đây, điểm chuẩn cực cao, còn chính thủ bại khóa họ.

Chàng thần đồng, đã đoạt số còn hợp với đội ngũ chuyên nghiệp ngoài xã hội.

Dưới ánh hào quang chàng, cả Trí tuệ tạo trở nên nhạt nhòa, kể cả vốn nổi bật từ nhỏ.

Biết được chàng trai quần thể thao chính kẻ hằn học, xét dung mạo chàng.

Chàng hoàn khác Chu.

Thẩm tuýp trai đẹp hào nhoáng như hotboy, thời thượng, được trong trường hâm m/ộ.

Hứa giản dị hơn, nhìn nhưng ngũ thanh tú, nhìn ưa.

Có vẻ chàng mặn mà với việc chải chuốt, quần áo kiểu cơ bản nhưng sạch sẽ gọn gàng, toát lên mùi hương nắng ấm.

Tôi kết bạn WeChat, nhau về trường.

Trên đường, tranh thủ xem朋友圈.

Thẩm đăng ảnh đôi với Nhan, cả thả tim đầy tình tứ.

——Vào lúc nằm tỉnh trong viện.

Tôi ch/ặt điện lặng thinh.

Hứa ký túc xá, xin lỗi anh, làm lỡ thời gian vui anh rồi.」

「Không sao, đâu đi được mà?」 Chàng cười để lộ chiếc răng nhỏ cả đi được, vậy lần sau đi chung nhé?」

Tai chàng hồng.

Tôi miệng "Không đâu", bỗng thấy Nhan phía sau.

Thật trùng hợp, họ vừa về.

đã thấy tôi.

Hắn nhận ra bóng lưng Du, ánh ngỡ ngàng đảo qua giữa tôi.

Ngay lúc này, cất giọng đủ để nghe thấy: lần sau đi nhé.」

06.

Thẩm nhắn hỏi sao quen Du.

Tôi bảo liên hắn.

Tôi cố lòng liên lạc, ngược xuyên nhắn chia sẻ các thiết kế.

Tối đột ngột vị quán karaoke, bảo say cần đón.

Tưởng đi Nhan, nghi ngờ gì mà đi ngay.

Nhưng Nhan ở đó, trong phòng hát bạn Chu.

Liếc nhìn quanh phòng, thấy nhìn tôi.

Thẩm vui vẻ với mọi người: "Xem xạo gọi liền."

Giọng rành rọt, chút dấu hiệu say xỉn.

Kẻ bên cạnh chọc: nam thần, đây phải bạn anh chứ? Lần trước thấy phải cô này."

"Đương nhiên phải!" đáp, bạn cấp ba tôi, Lâm Phàm, rất nghe lời. Dù yêu vẫn gọi liền, nhìn nay phải rồi sao?"

Tôi gi/ận: Chu, anh lừa tôi?"

"Ái đừng gi/ận chứ" vỗ chỗ ngồi mời tôi, "Chỉ đùa chút thôi, đâu lát say thì phải nhờ về."

"Nhan đâu?"

"Cô ấy về nhà rồi."

Phải rồi, Nhan ở đây, đâu dám đùa kiểu này.

Tôi mặt lạnh ngắt, thèm đáp.

Thẩm chọc vào tôi, giọng dịu dàng: "Lâm Phàm, gi/ận anh rồi hả?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm