“Tốt thôi!”
Tôi khá tò mò xem hộp có gì, nên mở ra.
Đào tặng đôi giày cao gót cực sang trọng. “Thanh Thanh, sau gái trưởng rồi đó~” “Hức hức ơn Ninh, thích lắm!”
Tiểu chuẩn bị chiếc máy thứ dùng nhất. Cô nàng có đúng mẫu muốn lâu nỡ m/ua. “Cảm ơn nàng có!” “Cứ gọi mỹ nữ được, đừng khách sáo!”
Cái thứ mở món quà Trác chuẩn bị: bộ thi cao học. Thi cao học??? chắc, xem lại lần nữa! nhầm đâu.
Tôi nhìn Đào Ninh, giao bằng ánh mắt: Mau quản bạn đi! Cô dùng mắt lại: biết đấy!
“Ha ha ha quả nhiên học thần, món quà là… đ/ộc đáo!”
Thông minh Trác, chỉ giây sững sờ nhìn thấu tất đưa xoáy “Cậu thi cao học???” Ừ, chắc lỗi của đọa rồi, tuyệt phải do chọn quà sai.
Để tránh tình huống khó xử diễn, léo chuyển chủ đề “Đến giờ rồi nhỉ?” Hơi gượng gạo. May chuẩn bị sẵn. Trong khác, nhân viên phục vụ lần lượt dọn món, bàn bày sơn hào vị.
Tiêu lấy hai chai quý đ/á/nh cắp từ bố: “Hôm nay tất cả đây đều trưởng thành, uống chút nhé?” “Tuyệt vời!”
Mọi hào hứng, chẳng mấy chốc đều say.
Sau bữa đề nghị chơi trò chơi.
“Thật lòng thức! Chai ai đó phải chọn!”
Đầu tiên Tử, chọn đề: Tỏ tình có mặt.
Cam cầm ly lảo đảo tới “Anh! Là thần tượng của em!” Nhu, Kiều Kiều: “Ừ, đây lời lòng!”
Lần thứ hai Đào Ninh, chọn Thật lòng.
Đề: yêu nhất ai?
Chúng đều lắc bảo đây dễ, Đào thẹn liếc nhìn Trác, vẫn bị cho lương” no nê.
“Í~ đừng có ngược chó, ơn!”
Lần thứ chọn Thật Trác giành “Sao thi cao học?” ???
Trò còn chơi không? trả lời giọng chắc chắn: “Vì thích?”
“Xèo~”
Mọi ràng hứng thú nhàm này, chai dừng trước sau đó, tất cả đều phấn khích. chọn Thật lòng.
Đề: Cho đến điều vui nhất gì?
Tiêu lỏng dựa vào sofa, cần suy “Thanh Thanh cuối trưởng rồi.” Mọi đều sững sờ, ý đây? bám sát chủ đề à?
Tính nóng nảy của liền “Cái có vui?” bẫy: “Đây theo rồi.” Lại tràng “xèo~”
Thật rất tò mò, hôm nay nhất phải ra!
Nhưng dường thần phù hộ, chai mãi đến trước lại từ từ dừng trước tôi. đợi rút đề, vội “Vậy điều vui nhất trưởng gì?”
Tôi á?
Mọi đều nhìn mong đợi, đúng! Ngay cả vô thu lại nụ cười, chờ trả lời.
Tôi cần suy gà cuối giới hạn thời gian nữa!”
Không khí nhiên im lặng, còn tức gi/ận liếc tôi. cho sao?!
“Được rồi, từ bây cậu,” chỉ rồi nhìn Chuẩn, Trác “và hai người, bị chỉ chọn thức!”
Đào tiên tán thành: “Đồng ý! biết lắm!” Trò sự chơi nổi, còn phân biệt xử, hừ! Chơi đến khuya, giải tán.
Tôi Đào cho đi “Ở đây còn lắm, các lại đi!” đến tách hai chúng “Thôi, đừng làm họ thế giới hai tạm biệt~” Hức hức!
Tôi lại bạn phòng. cửa nhanh hơn làm hai thế giới hai đâu!”
Hả???
“Ý vậ…” Chuẩn, lại ơ, đâu?
À, nằm sofa kìa!
Tên biến hình sao!
“Này, mau, đừng sofa!” nhanh lại, đ/á/nh anh.
Tiêu hoàn phản ứng, say. Chân dài đặt tùy ý sofa, áo mi hai cúc để lộ xươ/ng quai ràng, mắt nhắm hàng mi dày dài in bóng dưới mắt, còn vẻ quyến rũ thường ngày, điển lúc ngây thơ vô hại bé, lại có sức hút khác khiến mê mẩn.
Bước vô nhẹ nhàng, giọng dịu dàng giống Chuẩn, đi.”
Hơi thơm nồng phả vào mặt, xem sự say. Nghe s/ay thật? He he thử xem!
Tôi nhẹ ngồi xuống gần, sát tai hạ “Tiêu~Chuẩn~ mật khẩu ngân hàng của vậy~”
“051329.” Ô, có hiệu quả!
Tôi tục “Vậy~ ngân hàng của đâu?” ví.”
Ái chà, cũ lừa người! Xem thắc lúc nãy có giải Chuẩn~ trưởng rồi, vui vậy?”
Tôi vểnh tai tập trung, bên cạnh nhiên cựa quậy, ử. Chẳng lẽ bị phiền?
Anh về phía trước, bị chặn lại, nhường chỗ, lại ngẩng lên, trực chuyển lên trên, lông mày lại giờ giãn rất mái, khiến nỡ đẩy đi.
Nhìn kỹ khoảng cách hơn, nghe hơi đều đặn, nhận sức nặng sự đùi, tim nhiên đ/ập thình thịch. Môi mỏng hé mở, giọng trẻo pha chút mê hoặc vì say. “Thanh Thanh.”
Tôi nhẹ đáp: “Em đây~”
Anh lại mày, lần nữa lòng ngón tay dài chạm vào khóe chu môi lên. “Hôn hôn~”