Từ ngày ta lên Thượng Kinh dâng tấu gặp Thái Tử, trong lời nói của Người đã thoáng chút hằn học.
Việc bắt ta quỳ Mai Hoa Thung kia, tựa hồ chẳng phải nhất thời hứng chí, mà đã sớm toan tính, quyết cho ta nếm mùi đắng.
Thái Tử mặt mày ngượng ngùng, cuối cùng đùng đùng nổi gi/ận, vung tay áo bỏ đi.
Ta ngẩn người không hiểu:
- Chẳng nói thì thôi, ai thèm!
Từ nhỏ thấy sách là buồn ngủ, nhưng để đối phó vị Thái Tử cổ hủ này, ta cắn răng dậy sớm tới Quốc Tử Giám.
Bạn đồng môn thấy ta như gặp của lạ, xúm lại líu lo vây quanh.
Có lẽ chốn Thượng Kinh tẻ nhạt, họ mơ màng theo những câu chuyện thế giới kỳ thú của ta.
Chốc lát, tiếng tăm ta vượt cả Thái Tử.
Thái Tử kh/inh khỉnh, chê bai:
- Vô học vô thuật, khó thành đại dụng.
Ta đáp trả:
- Cổ lỗ sĩ, già trước tuổi!
6
Khói lửa âm thầm giữa ta và Thái Tử lan khắp Quốc Tử Giám.
Tính cách cứng nhắc khiến Thái Tử không thể hòa đồng. Mọi người thích thú khi thấy Người bị ta chọc tức.
Ở Hoài Lăng, ta vốn nổi danh ngang ngược. Dù vịt nhà Lưu thị mổ một cái, ta cũng phải nhổ sạch lông cánh khiến nó x/ấu hổ chẳng dám ra đường.
Từ khi vào Đông Cung, lòng chất đầy uất ức. Đêm đêm mong Người đi đêm để đ/á/nh úp.
Tiếc thay vệ sĩ canh giữ nghiêm ngặt, chưa có cơ hội.
Thái Tử học vấn đệ nhất Quốc Tử Giám. Mỗi sáng, tiên sinh đều khen ngợi bài làm của Người rồi mới giảng kinh.
Ta nung nấu ý chí áp đảo kẻ th/ù, cắm đầu vào sách vở.
Trời không phụ lòng, sau khoa cử, ta đỗ đầu Quốc Tử Giám.
Hôm ấy, tiên sinh khen ta thay vì Thái Tử:
- Tô Tam Lang văn chương thâm sâu lại phóng khoáng, quả nhiên danh môn tướng tử!
Ta hả hê quan sát từng biểu cảm Thái Tử.
Hắn sụp đổ rồi!
Hắn sụp đổ rồi!
7
- Phụ hoàng có biết Tô Tam Lang viết gì không? Dù thân thiết với Tô tướng quân, nhưng không thể để con hắn muông ở Đông Cung! Tô gia nắm trọng binh, há chẳng sợ nuôi ong tay áo?
Ta ngồi sau bình phong học pha trà với Hoàng hậu, nghe rõ từng lời Thái Tử.
Hóa ra hắn nghĩ ta như thế? Vậy ta phải xứng danh 'nghịch tử' cho hắn xem!
Hoàng đế dụi tai, bực mình:
- Trẫm xem rồi, viết hay cơ mà! Chẳng hiểu người ta làm gì phật ý con, khiến Thái Tử nổi trận lôi đình?
Thái Tử giẫy nảy:
- Bề tôi mà dám luận đạo quân vương! Cả Thượng Kinh này, ai dám trái nghịch đến thế? Tô gia cầm binh quyền, phải đề phòng!
Hoàng đế thở dài:
- Lão Tô cùng trẫm chơi đất cát từ bé. Hắn muốn phản, đã đ/á trẫm khỏi ngai vàng từ lâu rồi!
- Triều đình đâu phải nhất ngôn đường. Trẫm chưa sốt ruột, con cuống lên như khỉ, thành nỗi gì? Người ngoài nghe tưởng con là cha trẫm!
Hoàng đế vung tay đuổi Thái Tử đi.
- Phụ hoàng! Nhi thần...
- Thôi đi! Trẫm thấy đứa bé ấy tốt. Để hai đứa cùng nhau mài giũa, sau này giao thiên hạ cho con, trẫm mới yên lòng.
Ta đang ngẫm nghĩ ý tứ thâm sâu, Hoàng hậu vuốt tóc ta dịu dàng:
- Thuyền nhi đừng gi/ận. Thằng bé Chẩm tính tình cổ lỗ, giống hệt tằng tổ phụ nó. Bản cung cảm tưởng đẻ ra ông lão. Nó thẳng như thớ đỗ, lời nói vô duyên, đừng để bụng.
Ta hốt hoảng khi phun trà qua mũi, dính đầy long bào Hoàng đế... Thật sự không cố ý!
Ân sủng của đế hậu khiến ta sửng sốt, tựa hồ ta mới là con ruột, còn Thái Tử chỉ là kẻ ngoài.
Thái tử càng thêm h/ận ta, phòng bị như phòng giặc. Hắn cho lính canh vây kín Đông Cung, dán giấy trước cửa: [Tô Tam cùng chó không được vào].
Ta cười gằn. Lửa chiến đấu bùng ch/áy. Đồ nhóc có giỏi thì đừng rời Đông Cung, không thì đừng trách ta ra tay!
8
Ta như oan h/ồn ám ảnh Thái Tử khắp nơi.
Hắn dùng cơm, ta ngồi bên nặn đất sét.
Hắn đọc sách, ta đứng cạnh ngâm thơ ầm ĩ.
Hắn giải quyết nỗi buồn, ta x/é sách hắn làm giấy vệ sinh.
- Tô Thuyền! Ngươi có xong không?
Thái Tử bạch y phiêu dật như tiên nhân trong tranh.