Để thăm dò tài sản của hắn, hoặc vạch trần chuyện ngoại tình của hắn, làm sao để khiến hắn buông lỏng cảnh giác đây...
Binh pháp không gh/ét mưu mẹo, suy đi tính lại, tôi quyết định, trước hết tỏ ra yếu thế.
6
Ngày hôm sau, tôi tránh giờ cao điểm, tìm một con đường ít người ít xe, nhẹ nhàng đạp chân ga, đ/âm vào bồn hoa ven đường.
Khi Từ Hoành tới bệ/nh viện, tôi đang diễn trạng thái ý thức mơ hồ từng đợt, cố ý trả lời bác sĩ chậm nửa nhịp.
Chóng mặt, đ/au người, ý thức mơ hồ từng đợt, hôn mê từng đợt, nôn khan từng đợt, đều là triệu chứng nghi ngờ tổn thương thân n/ão.
Tôi còn đi vòng quanh nhà vệ sinh bệ/nh viện mười mấy vòng trước khi chụp CT, thuận tiện móc họng, sau cả đống thao tác này, bác sĩ thẳng thừng mở bệ/nh án, yêu cầu nằm viện theo dõi.
Tốt, sự suy yếu về thể chất và ý thức đã diễn xong, hơn nữa còn được chứng minh bởi bệ/nh viện chính thức.
Từ Hoành hôn lên trán tôi, diễn tả sự lo lắng, tình cảm sâu đậm một cách tới bến:
"Vợ yêu, anh về nấu canh cho em, em ngủ một chút đi."
Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt, đợi hắn ra khỏi phòng, lập tức đeo tai nghe, mở hệ thống nghe lén.
Thấy tôi tự lo không xuể, Từ Hoành quả nhiên buông lỏng cảnh giác, trong phòng bệ/nh quay lưng với tôi, vài phút lại xem điện thoại một lần, m/a q/uỷ cũng biết hắn có chuyện.
Quả nhiên, cuộc gọi đầu tiên đã gọi cho Trịnh Kiệt.
"Anh vừa ra khỏi viện, hai tiếng nữa em gọi đồ ăn ngoài gửi canh sườn ngó sen tới cho cô ấy, cứ nói là anh nấu, công ty đột nhiên có việc, cần anh xử lý."
Giọng Từ Hoành vẫn bình tĩnh như thường, phân công rành mạch.
"Vâng ạ, anh Hoành, anh đi đâu đấy? Con mụ dữ cọp đó thế nào rồi?"
"Cô ấy nằm viện theo dõi, Nghiêm Nghiêm gi/ận dỗi không chịu ăn cơm, anh qua xem sao."
Trong lòng tôi lạnh lùng cười gằn.
Tôi tuy cương quyết mạnh mẽ, với Từ Hoành cũng khá dịu dàng ân cần, sao lại thành con mụ dữ trong mắt người khác?!
Mà Từ Hoành, vợ mình bệ/nh tình chưa rõ, còn nhớ nhung cô bồ nhí ăn cơm hay không?!
Thật là mỉa mai!
Trịnh Kiệt cười gượng hai tiếng, giọng khàn khàn như vịt đực tiếp lời:
"Vậy anh phải nhanh lên, anh Hoành, tối nay chúng ta đi 'phẩm trà'."
Phẩm trà?
Bản năng mách bảo tôi không ổn, Từ Hoành bình thường chỉ thích uống rư/ợu thôi.
Quả nhiên, lời sau của Trịnh Kiệt x/á/c nhận dự đoán của tôi:
"Ông Mã nói, lần này 'trà' tươi lắm, toàn cô gái mới tốt nghiệp."
Tôi chỉ cảm thấy đầu óc "oàng" một tiếng, lần này thật sự bị khí đến mơ hồ ý thức.
"Anh bên này cố gắng nhanh, em nói với ông Mã, giữ lại mấy đứa ng/ực to, khẩu vị anh em biết mà."
Từ Hoành khẽ cười, giọng đầy vẻ trêu đùa.
Chúng tôi quen nhau đến giờ, hắn luôn mang dáng vẻ quân tử khiêm tốn, giọng điệu như vậy khiến tôi bất ngờ.
Nghĩ đến hôm kia còn nằm chung giường với hắn, tôi chỉ thấy buồn nôn cực độ, bụng dạ như thuyền lật sóng dồi.
"Vâng ạ, nhưng anh Hoành, anh nhẹ tay thôi, người ta không muốn thì đừng cưỡng ép nhé, lần trước cô bé bị anh vò nát đến mức không đi/ên cũng dở, nếu không phải bố mẹ cô ta m/ù chữ, chẳng hiểu gì, sao có thể cho ít tiền là dẹp được..."
Tôi cắn ch/ặt môi, ngón tay nắm ch/ặt ga giường, vì quá dùng sức, đ/ốt ngón trắng bệch.
Trong một số hội quán giải trí, gọi cô gái cung cấp dịch vụ đặc biệt là "trà".
"Phẩm trà" chính là dịch vụ tình dục.
Nghe ý họ, với "ông Mã" rất thân, hẳn là khách quen.
Hơn nữa còn cưỡ/ng b/ức, hại một cô gái đến mức tinh thần bất thường, lại ỷ vào bố mẹ cô ta không biết gì, đút tiền giải quyết riêng.
Lúc làm việc trong hệ thống công an, loại án này tính chất giống tội ấu d/âm, là thứ đáng kh/inh nhất.
Đừng nói nhân viên công chức, dù vào tù, bạn tù cũng sẽ kh/inh bỉ nhổ nước bọt.
Không ngờ, người chung giường với tôi hai năm trời, lại là kẻ mặt người dạ thú như vậy!
Vốn tưởng, Từ Hoành chỉ không xứng làm chồng, hóa ra, hắn còn không xứng làm người!
Hoàng, đổ, đ/ộc, một cái đã chiếm hai.
Ngoại tình với em gái tôi, trên giường nhà tôi, giường tôi làm nh/ục tôi;
Do tôi giúp đỡ dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, lại tính toán để tôi ra đi tay trắng;
Lén lút tôi c/ờ b/ạc, thua sạch tài sản chung;
Khi tôi nằm viện bệ/nh tình bất ổn, còn lo cho tình nhân và "phẩm trà" hưởng lạc;
Hơn nữa, hắn h/ủy ho/ại cả đời một cô gái!
Từng việc một, từng món một, tôi sẽ tính sổ rõ ràng với hắn.
Để hắn ly hôn dễ dàng?
Xin lỗi, thần thiếp không làm được!
Tôi muốn phá hủy từng thứ hắn quan tâm, coi trọng!
Nhìn chằm chằm trần nhà bệ/nh viện trắng toát, trong lòng tôi tính toán từng chút...
7
Từ Hoành từ nhỏ nghèo khổ, coi tiền bạc là cực kỳ quan trọng, nên khi biết hắn c/ờ b/ạc, tôi mới kinh ngạc đến vậy.
Nghĩ kỹ lại, Từ Hoành từng phàn nàn, dưới tác động của dị/ch bệ/nh và kinh tế trực tuyến, kinh doanh thực thể của hắn chịu ảnh hưởng lớn, luôn cân nhắc chuyển đổi.
Tôi đoán, trước cám dỗ định hướng tương lai bất định và làm giàu nhanh chóng, hắn mới mê c/ờ b/ạc không thoát ra được.
Đột phá đầu tiên, chính là tiền bạc, tôi cần nghĩ cách để hắn ra đi tay trắng, không một xu dính túi.
Thứ hai, Từ Hoành cực kỳ thích thể diện.
Là phượng hoàng vàng bay ra từ núi sâu, Từ Hoành mỗi dịp lễ tết nhất định phải áo gấm về làng, bày vẽ đủ điệu trước họ hàng bạn bè.
Bình thường ham thích nhất, cũng là khoe khoang lịch sử khởi nghiệp, tự xưng là người thành công.
Tôi cần tìm cơ hội, trước mặt mọi người, x/é toạc lớp vỏ ngụy trang của hắn.
Thứ ba, chính là con cái.
Từ cuộc gọi nghe lén của Từ Hoành, có thể biết hắn rất mong có người nối dõi, đầy kỳ vọng với bụng của Nghiêm Nghiêm.
Làm á/c, trời xem.
Tôi cười lạnh, điểm này, không cần tôi tốn công tính toán.
Hơn hai tiếng sau, Trịnh Kiệt quả nhiên mang canh đến, vừa hỏi han ân cần thể hiện quan tâm, vừa giải thích Từ Hoành có việc không đến được, thật sự rất lo lắng cho tôi.
Tôi gượng gạo nở nụ cười yếu ớt, cảm ơn hắn.
Nói về Trịnh Kiệt, người này nhìn cũng tuấn tú, miệng lưỡi ngọt ngào, khéo chiều lòng người.
Tiếc rằng mắt cao tay thấp, tham lam háo sắc, lại thích lươn lẹo, nâng bi Từ Hoành, để hắn phô trương, giả vờ sang trọng, ngoài đường tiêu tiền như nước.