Hắn phát hiện ra sự qua loa của ta, giọng nói vang lên to hơn.

Ta vội vàng vác bọc hành lý bỏ đi.

Để mặc hắn đứng giữa gió lạnh, mắt lấp lánh nước mắt.

Than ôi! Nếu ta có thể sống sót trở về, tất sẽ cùng hắn kết thành phu thê.

Nhưng ta biết rõ tình hình phía nam thành.

Người có triệu chứng bệ/nh càng lúc càng nhiều, nhưng không có th/uốc đặc trị, lương y bó tay, lòng người hoang mang.

Lại thêm gia đình đầu tiên phát bệ/nh đã giấu diếm không báo, vẫn ra vào bình thường, không thể biết dịch đã lan đến đâu. Ngay cả phía bắc thành e cũng khó thoát.

Trở về nơi tạm trú, ta mở gói hành lý, trước tiên xem thư của Thẩm Vũ Phong cùng mấy cuốn y thư được buộc gọn ghẽ.

Không hiểu hắn làm sao có nhiều kinh nghiệm đối phó dị/ch bệ/nh đến thế, từng điều từng khoản ghi chép tỉ mỉ. Những từ ngữ ta không hiểu đều được hắn chú giải bên lề.

Cuối thư là lời dặn dò: "Thiên vạn lần trân trọng, phu quân ngóng đợi nàng quy."

Đọc xong, ta cẩn thận gấp thư lại. Thay quần áo chỉnh tề, khóa cửa hướng về khu cách ly.

Ta không muốn làm anh hùng, nhưng đã thông y lý, sao nỡ đứng nhìn.

Biết đâu sau này khi thi nữ y quan, việc này còn được đem ra kể.

Ta nghĩ Thẩm Vũ Phong cũng hiểu ý ta, nên mới viết bức thư ấy.

Hắn am tường kháng dịch như vậy, ắt biết cảnh ngộ của ta nơi đây, tất cũng đang nỗ lực bên ngoài.

Ngước nhìn trời đổ tuyết, ta thấy đời người quả thật diễm lệ.

Nếu trong bụng có thêm chữ nghĩa, hẳn ta đã làm thơ lưu danh thiên cổ.

Nhưng xoa xoa bụng, chỉ thốt được hai chữ: "Đói quá."

Than ôi, nhớ cơm Thẩm Vũ Phong nấu quá!

**17**

Ngày thứ bảy phong tỏa phía nam, người bắt đầu ch*t.

Ch*t một loạt.

Dân chúng càng thêm k/inh h/oàng.

May là gần Tết, lại gặp đại tuyết, năm nay nhà nhà đều tích trữ thêm lương thực và than củi.

Rủi là th/uốc men thiếu thốn, nhân lực không đủ. Cứ đà này, lương than cũng sớm cạn kiệt.

Khi t/ử vo/ng không kiểm soát nổi, kẻ sống sẽ không ngồi chờ ch*t. Chúng không chỉ cư/ớp của mà còn có thể phá vây.

Mệt mỏi đến kiệt sức, ta trao đổi tình hình với lương y ca trực, rồi lê bước về nhà dưới ánh trăng.

Đường phố tĩnh mịch, thoang thoảng tiếng khóc nức nở từ các gia đình hai bên. Nghe tiếng khóc ấy, tim ta như ngừng đ/ập, chìm nghỉm trong vũng lầy ngạt thở.

Sợ hãi.

Ta cũng sợ.

Những người nhiễm bệ/nh mụn nhọt chi chít, sốt cao vật vã không ra hình người - ta ngày ngày đều chứng kiến.

Ta chỉ là y sinh quê mùa tầm thường mà thôi.

Chợt nghĩ giá như đừng đến phủ thành thì tốt.

Rồi lại chua chát cười thầm: Quê nhà cũng bị nạn, ở đây còn hơn.

Có lẽ hôm nay ch*t nhiều quá, vừa đi ta vừa rơi lệ. Thoáng thấy bóng đen cao lớn trước cửa, suýt h/ồn vía lên mây: "Ai đó?!"

"Phu nhân họ Thẩm phải không?" Người kia đeo đ/ao bên hông, giơ cao đèn lồng: "Tương công nhà đang ở phía trước, muốn gặp nàng."

**18**

Ta không tin Thẩm Vũ Phong dám vào.

Nhưng hắn đã tới.

Ở bức tường đất thứ hai vây quanh khu cách ly, chúng tôi nghe thấy giọng nhau qua bức tường.

"Ta..." Hắn vừa mở miệng đã ho sặc sụa. Tim ta thắt lại, căng tai nghe từng tiếng ho, lo sợ chuyện chẳng lành: "Thẩm Vũ Phong?!"

Hắn hít sâu nén ho, giọng khàn đặc an ủi: "Không sao, chỉ bị gió sặc thôi. Nàng thế nào?"

"Ta cũng ổn. Cá khô anh làm ngon lắm." Ta ngồi dựa tường đất, ngước nhìn trời.

Hình như hắn cũng ngồi phịch xuống đất, giọng nhẹ nhàng: "Vậy à? Vài hôm nữa ta lại mang đến cho nàng."

"Được đấy. Ta còn muốn ăn gà nướng." Ta mỉm cười lau nước mắt, miệng nói món ăn mà lòng đắng ngắt.

Cả hai đều hiểu: Vài hôm nữa hắn chẳng thể đến nữa đâu.

Dị/ch bệ/nh nam thành thảm khốc thế này, dù là cử nhân gia cũng không dám để hắn tới gần.

Nếu tình hình không khá hơn, có lẽ đây là lần gặp cuối của Thẩm Vũ Phong và ta.

Hai chúng tôi lặng lẽ ngồi hồi lâu. Thẩm Vũ Phông bỗng lên tiếng, giọng đã vững vàng: "Ta sẽ nghĩ cách khác. Giác Nương, nàng ở trong đó, ta nhất định phải c/ứu nàng ra."

"Trời lạnh lắm rồi, về nghỉ đi."

Chẳng đợi ta nói hết, hắn đã đứng dậy nhờ thủ vệ đưa ta về.

Lúc này, ta chưa biết hắn đã quyết tâm đến mức nào.

Ta chỉ nghĩ: Sau này nếu có đứng trước kim điện, đừng nói chỉ vì ta. Hãy vì bách tính thiên hạ - c/ứu cách này mới đáng làm quan. Thật đ/au đầu thay!

Một tháng sau, hai khu đông nam đã thất thủ, số người sống sót đếm trên đầu ngón tay.

Ta thậm chí thấy ánh lửa bốc cao từ phía đông thành.

Không biết người trong thành muốn phá vây tìm sống, hay kẻ ngoài kia muốn triệt tiêu tận gốc.

Vị lương y giỏi nhất phủ thành đứng cạnh ta, mắt như cỏ cây tàn lụi dưới lớp tuyết dày: "Hết cách rồi. Không có phương th/uốc, tất cả đều hết."

"Hơn năm mươi năm trước theo sư phụ hành y, ta cũng gặp dị/ch bệ/nh. Khi ấy phải tàn sát cả thành mới dập được. Lần này e rằng..."

Cổ họa ta nghẹn lại, cố cười: "Ngài từng trải qua mà vẫn không nhớ phương th/uốc?"

Ông trợn mắt: "Cùng là dị/ch bệ/nh đâu? Nàng tưởng như cảm mạo thông thường sao?"

"Tiểu nữ năm sau sẽ thi nữ tú tài. Khi vào cung làm nữ y quan, nhất định sẽ đến thái y viện tìm phương th/uốc năm xưa, xem có khác gì lần này." Ta vẫn cười.

Phu quân ta còn ở ngoài kia. Ta không thể bỏ cuộc.

Chưa động phòng, chưa thấy hắn mặc áo xuân màu đỏ sang năm - sao cam lòng buông xuôi?

Đêm đó, dân chúng sống sót phía nam thành đổ ra phá vây, thất bại.

Mấy hôm sau, hai nha dịch canh đêm ch*t, vài kẻ chạy trốn bị b/ắn ch*t tại chỗ.

Tiếng khóc ai oán vang lên trong đêm như lưỡi d/ao sắc, gọt dần từng lớp da thịt mỗi người.

Tuyệt vọng.

Địa ngục trần gian.

Ta bưng mặt, toàn thân run bần bật.

Bất lực.

Sống chỉ là chờ ch*t.

Ta bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình có ý nghĩa gì không, có sai lầm chăng.

Lúc biết có thể có tai ương, lẽ ra nên rời đi tới nơi không hề có tuyệt tai.

Khi mới bị nh/ốt vào đây, có nên dùng tiền đút lót để sớm trốn thoát, kịp thời chạy khỏi phủ thành trước khi sự tình nghiêm trọng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm