1.
Yêu bạn được bốn năm, khi sắp hôn tôi gặp mặt không.
Bố trả lời: “Không cần đâu.”
Lúc đó tôi mừng vì trực may mà nói qua điện cần cúp máy là xong.
Tối đó gọi điện bảo tôi đừng gi/ận bố, vì ông ấy quá bận.
Tôi “Thế lên thăm con được không?”
Bà ngừng: “Tất nhiên rồi!”
Khi tôi thời gian cụ thể, viện đủ lý do từ ngoại ốm việc nấu cơm Cuối cùng tôi đành ngắt lời: đây, để sau nói tiếp nhé!”
Qua điện tôi nghe rõ tiếng thở phào nhẹ của bà.
Trong căn phòng om, tôi ra ngoài cửa sổ. Hàng vạn ngọn đèn lung linh, nhưng chiếc đèn nào sáng để tôi.
Nhớ lại năm trước khi gái yêu, đặc biệt xin nghỉ phép phố tra khảo bạn chị. Ông bảo con gái lấy nhầm chồng là hủy cả đời, phải kiểm tra kỹ kẻo bị lừa.
Sau người chia tay vì phát hiện chàng b/ạc. Ông giải thích với chị: “Nhà tay b/ạc huống chi là hai.”
Lúc đó phản kháng bằng cách tuyệt thực. như đống lửa, th/uốc tục, ngày đêm thở dài. Còn tôi khi ấy hẹn hò đứng họ lo lắng mà bỗng biết: “Nếu là mình thì sao?”
Tôi gom hết đảm thông báo với mẹ: người yêu rồi!”
Bà liếc qua: “Ừ, tuổi rồi đấy.”
Còn thèm lấy câu.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình như chú hề mải trổ tài, nhưng khán giả buồn dành ánh nhìn.
2.
Sự tồn tại của tôi vốn dĩ là nhiệm vụ. Nếu vì chị, lẽ tôi hiện hữu đời.
Năm tuổi mắc bệ/nh huyết sắc tố, tôi được sinh ra để lấy m/áu cuống rốn và bào c/ứu chị.
Từ bé, tôi được dạy: “Chị em khỏe, con phải nhường nhịn.”
Chị kén ăn, cả thay phiên dỗ Có lần dọa đưa cánh gà cuối cùng tôi, vàng đớp lấy dù no căng.
Tôi với tay định lấy thì bị t/át ngã: phàm ăn! Không ốm à?”
Ánh mắt ông lạnh khiến tôi oà Tiếng nở của tôi khiến đặt đũa xuống: em ăn đi!”
Càng nghe vậy, tôi càng tủi thân gào to hơn.
Cho khi tình đưa tay ng/ực thói mỗi khi tôi nín sĩ dặn cần gian yên tĩnh. căn chùng xuống.
“Mày gi*t Mẹ quát. Tôi nghẹn ứa nuốt tiếng nấc, bỏ chạy khỏi giữa trưa gắt.
Lang thang viên, tôi uống nước vòi đỡ khát. hôn buông, thu thềm gia đình hạnh phúc vây quanh. Trẻ con khóc được dỗ dành, tiếng khóc của tôi là xa xỉ phải giấu kín.
Đêm xuống, tôi men về bếp, vẫn lặng lẽ bát. “Hôm nay cơm mày.” lạnh tanh. Tôi chợt nghĩ: Nếu mình biến mất, lẽ họ thở phào.
Chị học bài Bố vắng Tiếng nước chảy chén đều đều. Tôi đứng đó, mẩu rác thừa tổ ấm của người khác.