Vật Phụ Thuộc Của Chị Gái

Chương 7

19/06/2025 14:18

sức chiều chuộng chàng ấy, khiến thêm chán gh/ét.

Mà giờ - phần giống lại hoàn hảo thế, động được?

Từ vào đại học A, đã tồn tại của Cẩn. bóng rổ, máy bay mô hình, sở của từng ly từng tí.

Tôi từng bước cận nghĩ hại, cần được c/ứu rỗi.

Nhưng thuộc lòng lộ trình đi.

Ngày mưa cố tình mang dù ngang hắn, ôm sách vào ng/ực, ngay động tác ngoảnh lại nhìn được tính toán kỹ lưỡng.

Tôi xuất hiện liên tục cuộc sống bóng thì thêm ở cửa hàng tiện lợi đó. cố ý khích kẻ bặm hùng c/ứu mỹ nhân.

Mọi cuộc gặp gỡ tình cờ sắp đặt. ra tôi.

Vốn dĩ thèm ăn sáng, hề đ/au yếu. Trước mặt hắn, hóa thành chú non ớt.

Lòng thương hại và quan của đổ tôi. Dần dà, chiếm trọn cuộc sống hắn.

Tôi chứng kiến vàn lần bẽ bàng của mình.

Tết về cố ý cho rò rỉ khí ga ngoài dự tính.

Tôi cảm tay run run ôm tôi. Khoảnh khắc ấy, chợt tệ. lệ rơi mặt tôi, mặn chát.

Một chàng khóc tôi, cảm giác khó tả lắm.

Tôi nghe được lời thề bên tai: 'Em tỉnh đi, sau nghe theo em hết'.

Hắn 'Anh lỗi, chăm sóc em chu đáo'.

Đồ ngốc! cần ai chăm sóc.

Lúc ấy, suýt nữa đã kìm được ý định giấu khỏi Triệu Ngư.

Nhưng gh/en t/uông và h/ận ý đã nuốt từ lâu.

Tất nhiên cho toàn những thảm hại. luốn lút tối bỗng tỏa sáng mới khiến ta chú ý.

Ở cuộc thi ca khúc mới, mặc váy trắng bước mặt Ánh ngây ngốc của nói tất - thắng rồi.

Ngồi sân khấu bộ váy hội, nghe hát 'Đôi cánh Đến đoạn cao trào, ánh lệ khóe hắn.

Hắn lòng xót thương tôi. Kỳ lạ thay, dù mọi thứ nằm kế hoạch, giọt lệ lại khiến tim r/un r/ẩy?

Hắn đúng ngốc, ngốc bị gi/ật dây.

Nhưng thực trái tim chân thành dành trọn cho lại muốn chạy trốn.

Không chuyện nhỏ nhặt, mà vững hình tượng.

Khi đã chuẩn bị tinh thần đối mặt cơn gi/ận của hắn, lại nước trước.

Hắn rất nỗ lực mối qu/an h/ệ này. Khoảnh khắc ấy, đã muốn tha cho hắn.

Nhưng xét cho cùng, tốt. kẻ đen tối sắp mục ruỗng.

Tôi vẫn dẫn gặp Triệu thăm dò giới hạn của ả, khiến ả dần sụp đổ sĩ diện cuối cùng.

Giờ một đò/n chí mạng.

Tôi động hôn mặt ả ta. ngỡ ngàng rồi đáp lại. Vòng tay siết cảm được tay đang run eo.

Triệu Ngư vẫn đó.

Sau đó, đăng hình chiếc nhẫn Thực ra ảnh mạng, phụ họa thêm lời khen.

Hôm sau dẫn dạo chơi quanh trường. Chúng dạo bên hồ, nơi đầy hoa baby. rất chỗ này, rủ đến.

Hoàng hôn tím biếc nhuộm hồng bầu trời. Mặt hồ lấp liễu đung đưa Những cụm hoa baby nở rộ, mơ màng dưới ánh đèn và sắc chiều tà.

Bỗng chiếc máy bay mô hình đậu tôi, thả nhẫn xuống.

Nhạc chuyển thành 'Đôi cánh thần'.

Hắn bước tới ôm bó hồng lớn: 'Nếu thể, được gặp em hơn. Anh muốn ở bên em mãi mãi'.

Không từ nào, luống hoa trường đầy baby. Chàng đang tưới cây 'Chị lời đi, hoa baby suốt ba năm rồi'.

Khu vốn dành cho sinh viên ngành vườn thực hành. Chẳng hiểu dần phủ hoa baby.

Nhan biển hoa, ánh rực lửa.

Tôi cổ họng nghẹn lại mấy lần - cứ mỗi căng thẳng lại thế.

Hắn tay, hít sâu rồi bước về phía tôi.

Vì quá hồi hộp, suýt rơi nhẫn: 'Em nhẫn m/ua đẹp không?'

Vừa lời, tai đã đỏ ửng.

Chưa kịp đáp, 'Tiểu Ngư, em cho được chăm sóc em mãi mãi nhé?'

Nhìn đôi lanh ấy, bỗng bản thân tồi tệ.

Hắn n/ợ đâu?

Sao lại kéo vào vũng lầy này? nói gì, gì.

Thấy đôi tai đỏ lựng, thức xoa nhẹ: 'Căng thẳng gì thế!'.

'Không...! Không có! Thế em...?' nghẹn lại.

Tôi Bầu khí trở nên ngột ngạt.

Hắn vội c/ứu: 'Không Tiểu Em chưa sẵn sàng không? Là anh... nóng vội quá'.

Hắn cách biện cho tôi, như cách từng viện cớ cho bố mẹ.

Sau đó, hai lặng nhắc chuyện nữa.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

An Ý

Chương 9
#BERE TỪ KHI CHUỘC Thân RA KHỎI NHÀ HỌ TỐNG, ta mở một tiệm bánh nhỏ ở phía tây thành. Mỗi ngày nhào bột, hấp bánh, đón khách tiễn người, cuộc sống trôi qua yên bình thư thái. Thế nhưng vào một đêm mưa gió bão bùng, đại công tử nhà họ Tống – người từng là chủ cũ – bỗng gõ cửa phòng ta trong đêm khuya. Trong lòng chàng ôm theo một bé gái độ ba tuổi. Chàng nói: “Cô nương An Ý, nhà gặp biến cố, tình thế nguy nan, tiểu muội không người nhờ cậy, không biết cô nương có thể tạm thời trông nom một hai chăng?” Ta chỉ do dự trong chốc lát, rồi đáp lời: “Được.” Dù sao, Tống gia đối với ta có ân cứu mạng, ta không phải hạng người vong ân phụ nghĩa. Từ đó mười năm trôi qua, ta thủ vững tiệm bánh, nuôi bé con lớn lên thành thiếu nữ tuổi trăng rằm, cho đến ngày Tống gia lại một lần nữa khôi phục thanh thế. Ta nghĩ, ân tình đã báo đủ, cũng đến lúc nên suy tính chuyện cả đời của mình rồi. Nào ngờ đúng ngày xem mắt, đại công tử nhà họ Tống mặc quan phục màu đỏ thắm, đường hoàng ngồi ngay giữa sân nhà ta. Ánh mắt sắc bén đảo qua, khiến bao người hoảng hốt như ngồi trên đống lửa. Chàng nói: “Ta tới... để thay nàng trông chừng một phen.”
Chữa Lành
Cổ trang
Ngôn Tình
7
MÙI TIỀN Chương 9
Quy Môn Chương 15