01
Sau khi cha mẹ qu/a đ/ời, anh chị dâu đuổi ta ra chuồng trâu ngủ. Ngày ngày bắt xuống ruộng làm lụng, thường xuyên bỏ đói. Chị dâu m/ắng ta ăn cắp trang sức, lười biếng, là đồ ngỗ nghịch. Anh trai ch/ửi ta là đồ vô dụng, bảo đáng lẽ dìm ch*t từ bé cho đỡ tốn cơm.
Cho đến khi chúng phát hiện mấy trăm đồng tiền kẽm cha mẹ để lại, liền cư/ớp sạch rồi đ/á/nh đ/ập tà/n nh/ẫn, b/án ta vào lầu xanh. Ta khóc lóc thảm thiết van xin, hứa sẽ cày cuốc quần quật. Làng trên xóm dưới nhắc đến kỹ nữ đều kh/inh bỉ, có kẻ ái ngại lắc đầu than "Thân bồ liễu đáng thương, suốt ngày bị đ/á/nh m/ắng".
Ta kinh hãi vô cùng, nhưng anh chị dâu đã quyết tâm tống cổ kẻ ăn bám.
02
Mới vào lầu xanh, ta sợ bị đò/n, mụ Tú bảo gì làm nấy. Vì mới mười hai xuân xanh, chưa phải tiếp khách, ngày ngày hầu hạ các tỷ tỷ như thị nữ. Qua thời gian sợ hãi, ta chợt nhận ra nơi này thật tuyệt!
Dù phải giặt đồ, quét dọn, bưng bê nhưng so với việc đồng áng xưa kia nhẹ như lông hồng! Lại được no bụng, có thịt cá, bánh bao, cơm trắng thơm ngon - khác hẳn mẩu bánh mốc meo ngày trước!
Ta làm việc nhanh nhẹn, luôn nở nụ cười khiến ai cũng mến. Chẳng còn ai gọi ta là "sao x/ấu", "đồ vô tích sự" nữa! Mụ Tú và các tỷ thường cho tiền lẻ ăn quà, nhưng ta keo kiệt giấu kín, họ liền m/ua kẹo hồ lô, tò he cho ta. Vị ngọt thấm vào tim, nước mắt ta tuôn rơi khi nhìn những nếp nhăn hằn sâu của mụ Tú, dáng uốn lượn như thuồng luồng của các tỷ - lần đầu tiên cảm nhận được hơi ấm từ khi song thân khuất núi.
03
Trương đại nương trong bếp ngày ngày luộc trứng gà dúi vào tay ta, dặn giấu kín ăn lén. Thức ăn thừa của khách quý được đám hạ nhân nhặt nhạnh chia nhau. Nhàn rỗi thì ngồi xem ca múa, nghe thuyết thư sinh giảng sách - cuộc sống thú vị vô cùng.
Nơi lầu xanh nuôi ta lớn lên trắng trẻo, m/ập mạp, khác hẳn thân hình đen nhẻm g/ầy còm ngày trước. Mụ Tú nhìn hai gò bồng đảo đẫy đà gật gù: "Con sau này hẳn ki/ếm bộn tiền". Ta cũng muốn như các tỷ ki/ếm thật nhiều vàng bạc. Chỉ có tiền mới đáng tin cậy. Có tỷ đã đủ tiền chuộc thân nhưng vẫn muốn dành dụm tuổi già.
Gái phong trần chúng tôi nào dám mơ chồng tốt. Trên đời này đàn ông đâu có ai tử tế, toàn loại đối xử với phụ nữ như trâu ngựa. Ta học được nhiều điều ở lầu xanh, nghiệm ra cuộc đời trước kia, tự thấy mình đã khôn lớn biết bao.
04
Đáng lẽ cuộc đời ta sẽ tiếp tục lớn lên, treo thân tiếp khách, dành dụm m/ua nhà nhỏ cùng các tỷ về già. Nhưng mọi chuyện đổi thay khi ta mười bốn tuổi.
Một thư sinh nghèo mang ngọc bội và hôn thư đến đòi cưới ta. Ta chỉ mũi cười khẩy: "Văn nhân mà muốn cưới kỹ nữ như tiểu nữ?"
Chàng dáng thanh tú, khí chất nho nhã, đôi mắt lạnh lùng đáp: "Cô nương Kiều Kiều bị gian huynh tỷ b/án vào đây làm nô bộc, đâu tính là phấn sáp? Mẫu thân và tiểu sinh năm xưa suýt ch*t đói, may nhờ lương thực của song đường cô c/ứu giúp. Nay cô lâm vào lầu xanh, dù thế nào ta cũng phải đưa cô thoát khổ ải."
Chưa kịp cảm khái, bụng chàng đã réo ầm ĩ. Gò má thanh tú ửng hồng dù nét mặt vẫn điềm nhiên.
05
Xem kỹ trang phục chàng - kỹ năng sống còn nơi lầu xanh dạy ta nhận ra: Đúng là hàn sĩ chính hiệu! Áo dài vá chằng vá đụp. Dáng cao g/ầy guộc như cò hương, khác hẳn lũ lão gia b/éo núc đến đây. Sau lưng giỏ sách cũ kỹ chỉ đựng vài bộ quần áo rá/ch.
Chàng chắp tay: "Cô nương, hôm nay tìm đến thôn trang rồi lại tới đây, chưa kịp uống ngụm nước. Xin được xin chén nước giải khát."