Leo Cao Nhánh Cao

Chương 9

09/08/2025 05:12

Vậy là mọi người đều gọi đệ tử mới đến này là Chiếu Ca.

Hắn kiều căng lắm.

Kẻ sĩ đến cầu học vốn chuộng chữ "khổ", thế mà hắn lại dắt theo cả đám nô bộc.

Mỗi ngày, các học trò khác đều nghe thấy mụ bảo mẫu hắn mang theo gào lên: "Chiếu Ca, ăn thêm hai miếng nữa đi".

Ngoại tổ phụ hiếm hoi không ngăn cản, ngược lại còn đưa ta tới giao cho đám nô bộc của hắn cùng chăm sóc.

Từ khi ta cùng hắn được chăm chút chung, các mụ bảo mẫu chẳng còn gọi hắn dùng cơm nữa.

Bởi ta có thể dắt hắn cùng ăn.

Mỗi miếng cơm ta ăn, đều rất chuyên tâm.

Ta sợ ăn miếng này rồi, sẽ chẳng có miếng sau.

Nửa năm sau khi nương thân qu/a đ/ời, ta chưa từng no bụng một bữa.

Phụ thân tính tình thất thường, thích bới lông tìm vết khi ta ăn cơm.

Khi thì rơi một hạt gạo.

Khi thì đũa bát vô ý chạm phát ra tiếng.

Có lúc ta cũng chẳng hiểu vì sao, roj vọt luôn giáng xuống người khi ta đang ăn.

Lần đầu Chiếu Ca thấy ta ăn cơm, lấy làm lạ, giơ tay ra với ta.

Thấy hắn giơ tay, ta sợ hãi đ/á/nh rơi đũa bát, co rúm người lại, khiếp đảm nhìn bàn tay hắn đơ cứng giữa không trung.

Bàn tay ấy từ từ hạ xuống, ta tuyệt vọng nhắm mắt.

Hồi lâu sau, tay hắn đặt lên vai ta, vỗ nhẹ nhàng.

Hắn nói: "Đừng sợ, nhé."

Câu "đừng sợ" ấy, đã che chở ta suốt năm năm.

Mãi đến năm năm sau, trong triền truyền ra phụ thân đức hạnh khuyết thiếu.

Hắn mới đích thân tới Kim Lăng, ầm ĩ cử hành lễ cửu khấu nhất bái lên núi, cầu ngoại tổ phụ đưa ta về với hắn.

Thoáng thấy phụ thân trong khoảnh khắc ấy, ta như thấy m/a.

Bản thân vốn đã nhiều năm không co rúm, giờ phản xạ co rúc sau lưng Chiếu Ca, ôm gối r/un r/ẩy toàn thân.

Chiếu Ca lập tức phát đi/ên ngay tại chỗ.

Hắn ôm ch/ặt ta trong lòng, m/ắng nhiếc phụ thân thất đức táng thiên, nhất quyết không cho phụ thân mang ta đi.

Hắn ngày đêm ngủ trước cửa phòng ta, phòng thủ nghiêm ngặt.

Nể nang thân phận hắn, phụ thân không dám hành động tùy tiện, cứ thế giằng co.

Chẳng mấy ngày, Chiếu Ca vốn yếu ớt thể chất đổ bệ/nh.

Trong đêm hắn sốt cao không lui, phụ thân giấu ngoại tổ phụ lén đưa ta đi, tỉnh dậy ta đã ở trên xe ngựa về kinh.

Vừa khóc thành tiếng, phụ thân đã vung tay t/át ta một cái.

Sau này ngoại tổ phụ từng sai người tới đón mấy lượt, mỗi lần phụ thân đều bảo gia nhân thay áo mới cho ta, diễn vở phụ từ tử hiếu.

Mấy lần như vậy, ngoại tổ phụ không đến nữa.

Còn ta.

Sau khi câu "đừng sợ" trong đầu không còn chữa lành vết thương trên người, dần dà quên lãng quá khứ.

Co rúc trong nhà kho tối tăm mịt mùng, lặp đi lặp lại tự nhủ: phải tìm chỗ dựa, mới thoát khỏi hang q/uỷ.

Mãi đến mười hai tuổi.

Khi Tần Dịch đến nhà dự yến, ta thấy phụ thân vốn ngạo nghễ kh/inh người lại cung kính khúm núm trước cả nhà họ.

Hôm ấy, ta lén nhét cho Tần Dịch một cái túi thơm.

Rồi dành dụp tiền lương m/ua chuộc gia nhân ra ngoài phao tin đồn.

Rằng, Tần Dịch với ta thanh mai trúc mã, tương tư ái m/ộ.

Còn chàng thiếu niên năm năm nói với ta ngàn lần vạn lần "đừng sợ", rốt cuộc đã bị ta giấu kín trong lòng, phủ đầy bụi thời gian.

Tang lễ lão gia gia không được cử hành.

Th* th/ể ông bị đưa tới pháp y, nghiệm ra lúc sinh tiền bị đ/á/nh đ/ập tà/n nh/ẫn rồi bị bóp cổ đến ch*t.

Phủ doãn Kinh Triệu nhanh chóng tra ra thủ phạm là Tứ Thúc, sau một hồi tra khảo nghiêm ngặt, Tứ Thúc cuối cùng nhận tội ký tên, chờ ngày xử trảm.

Chưa đầy một tháng sau khi Tần Dịch nạp Vân Hâm, biên cương lại dấy binh đ/ao.

Quân địch ào ạt tấn công, đ/á/nh lui quân Tần thảm bại, binh tướng tổn thất nặng nề.

Muôn phần kỳ quặc, triều đình điều tra phát hiện cô gái Tần Dịch c/ứu về kia thực là gián điệp địch.

Đáng nói Tần Dịch lại như trúng tà, nhất quyết bảo vệ Vân Hâm, còn mưu toan thông qua Đại Lý Tự giữ mạng nàng.

Thiếu Đế biết chuyện nổi trận lôi đình, lập tức hạ lệnh lưu đày nhà họ Tần.

Trần Oanh vì mang th/ai con Lư Tự, Tần phủ chê nàng làm nh/ục, sơ sài gả cho Lư Tự mà thoát nạn.

Tệ hại là tên Lư Tự không có trên bảng vàng.

Kinh thành đồn đại Lư Tự liền tú tài cũng không đỗ, chỉ là tên l/ừa đ/ảo giang hồ, nhân Xuân Vi ở kinh thành lừa gạt trục lợi.

Những kẻ bị hắn lừa tiền bỗng tỉnh ngộ, cùng nhau đến phủ doãn Kinh Triệu tố cáo. Chẳng mấy ngày, hắn bị bắt tại lầu xanh, lên gông giải vào ngục.

Sau đó, Trần Oanh từng tìm ta, ta đóng cửa không tiếp.

Kẻ hại ta, báo ứng gấp bội.

Không đ/á kẻ ngã đã là lòng từ bi Bồ T/át của ta.

Cố Quân từ hôm đó, liền ở lỳ tại phủ ta.

Mỗi lần ta mở lời khuyên can, hắn liền làm bộ bị phụ phàng:

"Giờ cả Thịnh Kinh đều biết ta đã nhập tụ Định Dương Hầu phủ, nàng cũng toại nguyện quản lý Hầu phủ, lẽ nào muốn qua cầu rút ván?"

Ta nghẹn lời.

Thôi được, vớ được tân khoa trạng nguyên tuấn tú làm lang tế.

Đằng nào cũng chẳng thiệt thòi ta.

Chẳng mấy ngày sau khi an táng lão gia gia, Thái hậu vội hạ chỉ triệu ta cùng Cố Quân nhập cung.

Trước kia nhập cung dự yến, ta từng theo Nhàn Ý gặp Thái hậu mấy lần.

Mỗi lần yết kiến, Thái hậu thường vô cớ hỏi: "Vẫn thích thằng nhóc nhà họ Tần à?"

Ta đâu dám tùy tiện trả lời, chỉ biết đáp "vâng".

Lúc ấy Thái hậu lại lẩm bẩm.

Có lần, ta rốt cuộc nghe rõ Thái hậu lẩm bẩm gì.

Bà lẩm bẩm: "Cô gái nào cũng tốt, chỉ tiếc mắt m/ù."

Lần này nhập cung, Thái hậu vừa thấy ta đã cười tươi: "Mấy năm không gặp, mắt Thanh Y càng thêm trong sáng."

Đợi ta hành lễ xong an tọa, tán gẫu vài câu chuyện gia đình xong, Thái hậu tự nhiên nhắc tới việc tranh thủ tang chế nóng hổi cử hành hôn lễ.

Ta làm bộ e thẹn nhận lời.

Thái hậu bỗng nghiêm nét mặt: "Nhà họ Cố chúng ta gả nhi lang, tam thư lục lễ phải có, thập lý hồng trang cũng phải đủ."

Hả?

Thấy mặt Cố Quân ửng hồng, ta nhanh trí ứng biến.

Vội gật đầu: "Có có có, đều có cả."

Thái hậu nở nụ cười hài lòng.

Dùng cơm tối, người nhà họ Cố đều tới.

Cố Thái phó đến trước, sau lưng ông là vị Thiếu Đế mặt mày đ/au khổ.

Ta quỳ xuống chưa kịp quỳ đã bị Thiếu Đế đỡ dậy: "Hôm nay gia yến, đều là người nhà, không cần đa lễ."

Trấn Bắc đại tướng quân vừa bước vào đã cất giọng ồm ồm cười ha hả: "Chiếu Ca, đại ca thêu cho chú cái khăn che đầu màu đỏ, có muốn không?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm