Đan dược vào miệng liền tan, chẳng còn dấu vết.
Giang Ly lông mi khẽ rung, "Vật này là gì? Trước giờ chưa từng ăn qua."
Ta cúi đầu hôn lên môi hắn, thì thầm:
"Chỉ là giúp hưng phấn thôi."
7 Ta là lừa dối hắn.
Nào có đan dược giúp hưng phấn gì đâu.
Đó là th/uốc đ/ộc.
Tất nhiên không chỉ viên đó, mấy ngày nay, tất cả đan dược hắn ăn vào đều có đ/ộc.
Thiên hạ đều biết, đan dược của thượng tiên Ngưng Sương luyện ra, ngoài kia một hạt khó cầu, ngay cả Vương Mẫu muốn xin còn phải khách khí.
Cứ thế cho hắn ăn như kẹo đường, sao có thể được?
Trên đời này nào có yêu thương vô cớ.
Chẳng qua là mang mưu đồ khác mà thôi.
Ta cúi mắt nhìn cổ tay trắng ngần của mình, thoáng thấy một sợi tơ đỏ quấn quanh.
Đây là hồng tuyến của Nguyệt Lão, có thể trói buộc thần h/ồn người tình, khiến hai lòng đồng cảm, cùng buồn cùng vui, nhờ sợi tơ này, ta vô số lần c/ứu Trường Ninh khỏi hiểm nguy.
Hồng tuyến hòa tan vào tiên cốt, chỉ có thể dùng huyết tâm của cửu vĩ hồ mới cưỡng ép tháo gỡ được.
Mà lấy huyết tâm, ắt hao tổn hơn ngàn năm đạo hạnh.
Ta nhìn người đang tọa thiền trong hàn đàm.
Vừa hấp thu linh khí mấy ngàn năm trong đàm, công lực Giang Ly tăng vọt, mặt mày bỏ đi vẻ non nớt sau khi hóa hình hôm qua, càng thêm mê hoặc lòng người.
Tựa như cảm nhận được ánh mắt ta, hắn mở mắt nhìn ta nở nụ cười tươi.
Sau lưng vươn ra mấy chiếc đuôi tuyết trắng, quấn lấy eo ta, nhẹ nhàng đỡ ta xuống nước, áp sát tai ta thì thào: "Thượng tiên còn đ/au lưng không?"
Ta không đáp lại mà hỏi ngược, "Ngươi nói xem?"
Hôm qua hắn quấn quýt ta nửa đêm, đến khi tinh khí hao hết hóa về nguyên hình, vẫn bám ch/ặt không buông.
Giang Ly khẽ cười, bàn tay đặt lên hông ta.
Từng sợi linh khí thấm vào, xoa dịu cơn đ/au,
"Thượng tiên đưa ta đến đây, vạn nhất thượng tiên Trường Ninh nổi gi/ận thì làm sao?"
Ta ngẩng mặt nhìn tầng mây đen kịt chân trời, cười nhẹ véo má hắn,
"Còn làm sao nữa? Đánh một trận là xong."
Cấm chế bỗng bị người ch/ém một ki/ếm phá tan.
Trong chốc lát đất rung núi chuyển.
Ta phi thân lên cao, mũi chân đạp lên đỉnh đầu Giang Ly, ấn mạnh xuống dưới.
"Ngoan nào, trẻ con đừng nhìn vợ chồng người ta đ/á/nh nhau."
8 Trường Ninh ngự gió tới, mang theo cơn thịnh nộ ngập trời.
Nhìn thấy ta, hắn rõ ràng sững sờ.
"Sao lại là ngươi?"
Thấy hai người áo quần xốc xếch, rõ ràng vừa bò dậy khỏi giường, ta ý vị sâu xa cười nói, "Xin lỗi nhé, có phải lại quấy rầy chuyện tốt của các ngươi không."
Trường Ninh mặt thoáng vẻ không tự nhiên.
Thu ki/ếm lại, kéo Hồng Phù áo xốc xếch vào lòng che chở, đảo mắt nhìn ta một lượt, "Ngươi bị thương rồi?"
Rồi lại nhíu mày.
"Da ngươi dày thịt cứng, năm xưa rơi xuống bí cảnh m/a tộc còn chẳng sao, dẫu có thương cũng không cần tới đây trị thương chứ."
"A Ninh, ngươi oan cho thượng tiên Ngưng Sương rồi."
Hồng Phù từ ng/ực hắn thò đầu ra, cúi xuống mặt nước đ/á/nh hơi, chợt mắt sáng lên.
"Dưới nước còn một người nữa, hình như cùng loài với ta đấy."
Mặt Trường Ninh lập tức đen sầm.
Hồng Phù hiểu ý vỗ ng/ực hắn, quay đầu lại thở dài, "Thượng tiên, dù ngài gi/ận đến mấy cũng không nên mang người tới phá hư linh đàm của A Ninh chứ!"
Tiểu cô nương đạo hạnh chẳng sâu, tâm nhãn lại không nông.
Ta cúi người nhìn nàng, giọng điềm đạm.
"Sao lại không thể?"
"Ta luyện mấy ngàn năm đan dược đều vào bụng ngươi cả, giờ ái sủng của ta thân thể suy nhược, đương nhiên phải tới đây thôi."
Ban đầu nàng thương không nặng, là Trường Ninh vì muốn tăng tu vi cho nàng, mượn cớ c/ứu người cư/ớp sạch đan dược của ta.
Đổi người khác, ít nhất cũng tăng mấy ngàn năm tu vi.
Nhưng nàng tâm tư không thuần, chẳng hấp thu được linh khí bên trong, đan dược chỉ đành có tác dụng trị thương.
Chuyện này đồn khắp tứ hải bát hoang ai cũng biết.
Khiến Trường Ninh một thời không ngẩng đầu lên nổi.
Hồng Phù nghẹn lời, quay đầu nhìn Trường Ninh ứa lệ.
"Đều tại thân thể bất tài này của ta, nếu ta không ăn đan dược của thượng tiên Ngưng Sương, hàn đàm cũng chẳng bị hủy——"
Trường Ninh tựa như không nghe thấy lời nàng, mắt đen như mực chăm chú nhìn ta.
"Ái sủng? Lại còn là một con hồ ly?"
Tựa như nhận được tín hiệu gì.
Lời hắn vừa dứt, trong đàm chợt ánh bạc lóe lên, Giang Ly vui vẻ nhảy lên mặt nước, chín chiếc đuôi trắng muốt sau lưng đung đưa đầy kiêu hãnh.
Hồng Phù hai chân mềm nhũn, hóa về nguyên hình, nằm rạp dưới đất r/un r/ẩy.
Cuối cùng đành nhắm mắt ngất đi.
"Hồ bạc chín đuôi!"
Trường Ninh cau mày, ánh mắt chế nhạo liếc ta, "Vua tương lai của hồ tộc, ngươi bảo hắn là ái sủng của ngươi?"
Ta cười, nhìn chú hồ ly trên mặt nước.
"Có phải ngươi không?"
Trong đàm sương trắng thoáng hiện, Giang Ly khôi phục nhân hình, áo trắng tóc đen, lội nước tới.
Đi tới trước mặt ta, quỳ một gối, đặt cằm lên đầu gối ta.
Ngẩng mắt lên, ánh nhắn quyến luyến.
"Thưa thượng tiên."
"Chính là hạ thần."
9 Chuyện ta nuôi Giang Ly bên mình, Trường Ninh một vạn phần không đồng ý.
"Đem vua tương lai của hồ tộc làm ái sủng, thành thể thống gì, ngươi mau bảo hắn đi."
Ta dựa trên sập, tùy ý chỉ trái nho.
Giang Ly lập tức vui mừng bóc một trái đút vào miệng ta, rồi ngoan ngoãn áp sát ta, chờ chỉ thị tiếp theo.
Vị thanh ngọt tràn ngập khoang miệng, ta giang tay ra với Trường Ninh.
"Ngươi thấy rồi đấy, rõ ràng là không thể được."
Trường Ninh hừ lạnh.
"Hoặc là hắn tự đi, hoặc là ta ném hắn ra, ngươi tự chọn một đi."
Ta bất mãn.
"Một thượng tiên năm ngàn tuổi, cứ nhất định phải làm khó một đứa trẻ ba trăm tuổi sao?"
Trường Ninh sửng sốt.
Thuở xưa hắn dùng lời này nói ta, ắt không ngờ ta còn có ngày trả lại.
Hắn nhìn ta chằm chằm hồi lâu, cuối cùng bỗng cười.
"Hóa ra ngươi là gh/en rồi."
"Nếu ngươi gi/ận vì ta để Phù Nhi ở trong điện, ta lập tức bảo nàng dọn đi, đảm bảo không để nàng xuất hiện trước mặt ngươi nữa."
"Ngươi cũng sớm đuổi hắn đi, đừng gây chuyện."
Nhìn người đàn ông đã chung giường với ta hơn ngàn năm, ta chỉ thấy vô cùng hoang đường.
Tới giờ này, hắn vẫn cho rằng ta đang gh/en t/uông gi/ận dỗi.