Như mặt trời sau cơn mưa tạnh, mỗi lần tiếp xúc với anh ấy đều là những ngày nắng đẹp trời quang. Ít nhất tôi rất khó từ chối làn gió ấm áp ấy, dù anh ấy có đổi thay thất thường. Vì thế, việc thích một người vốn chẳng thể đặt ra giới hạn nào.
Lần đầu tiên tôi cố gắng bước ra khỏi ngõ c/ụt mang tên 'mẫu người lý tưởng' mà Tống Phong Hòa đã vẽ nên.
7
Tiếng chuông vào lớp vang lên, có lẽ Triệu Ngữ Đồng hiểu tôi nên chỉ vỗ nhẹ đầu tôi rồi quay người lại.
Tống Phong Hòa vừa kết thúc phần giảng bài, nghiêng người vẫy tay trước mặt tôi: 'Vào lớp rồi, tỉnh táo đi bạn cùng bàn!'
'Lẽ nào tôi không biết vào lớp? Còn cậu là lớp phó Hóa học, giảng bài say sưa quên cả thời gian chứ gì!'
Tôi ném tập đề Hóa về phía anh ta, không nhịn được vài lời châm chọc. Đối với Tống Phong Hòa, tôi khó lòng không nói mỉa, bởi đôi khi nụ cười của anh ta thật sự quá chói mắt.
'Sao dám so với ủy viên học tập toàn diện đức-trí-thể-mỹ-lao như cậu! Đề thi của tôi được nương náu nơi cậu là phúc phận rồi, chứ để tôi giữ thì lát nữa lại lạc mất.'
Anh ta đặt tập đề xuống, chẳng cho tôi kịp phản ứng lại dúi vào tay tôi hộp sữa: 'Còn nóng này, uống nhanh đi! Cô giáo sắp đến rồi!'
Đấy, Tống Phong Hòa đôi khi thật khó mà cự tuyệt.
8
Giờ sinh hoạt chiều, giáo viên chủ nhiệm đặc biệt nhắc tới kỳ báo tường cuối cùng của năm học.
'Hạ Tế, Tống Phong Hòa, hai em lại vất vả thêm lần nữa phô diễn tài hoa cho báo tường nhé. Nếu thời gian gấp thì ủy viên văn nghệ cũng hỗ trợ thêm.'
Chu Thanh - ủy viên văn nghệ vốn giỏi ca múa, còn việc vẽ báo tường sao lại đổ lên vai tôi? Lại một lần nữa liên quan tới Tống Phong Hòa.
Hồi lớp 10 khi cô giáo đang lo không tìm được học sinh có chuyên môn vẽ báo tường, Tống Phong Hòa đã tiến cử tôi chỉ bằng vài câu:
'Thưa cô, Hạ Tế hình như biết vẽ ạ. Cô có thể hỏi ý kiến bạn ấy.'
Lúc ấy chúng tôi mới làm bạn cùng bàn được hai tuần. Tôi thắc mắc sao anh ta biết tôi vẽ tranh.
Khi ấy anh ta nhiệt tình giải thích: 'Tớ thấy cậu phác họa hình người bằng vài nét trên giấy nháp rất có thần thái! Rõ ràng là có năng khiếu bẩm sinh. Đừng khiêm tốn nữa, mấy nghệ sĩ đại tài như cậu không có đất dụng võ mới buồn chứ. Coi như đây là cơ hội luyện tay đi.'
Tôi thực sự thích vẽ. Sau khi thi cấp ba xong, tôi đã dành cả ngày ngồi trước giá vẽ nhưng không thể vẽ ra tác phẩm ưng ý. Thế mà nhờ mồm lưỡi ngọt ngào của Tống Phong Hòa - dù tôi vẽ cái gì anh ta cũng ca tụng hết lời - cùng thành tích liên tiếp đoạt giải nhất báo tường trong hai năm, tôi đã lấy lại được tự tin.
Tôi vẽ báo tường rất nhanh, Tống Phong Hòa phụ trách viết chữ. Anh ta tự phong cho bộ đôi chúng tôi danh hiệu 'Song ki/ếm hợp bích, vô song Trường Hằng'.
Lần này, Chu Thanh bỗng xuất hiện giữa chừng.
Vừa hết giờ, Chu Thanh đã sốt sắng bước tới: 'Tối nay chúng ta họp bàn chủ đề và phân công nhé? Tớ không giỏi vẽ nhưng viết chữ được. Phong Hòa, hay chúng ta chia nhau phần viết? Không thể để cậu vất vả mãi được.'
Gọi là thảo luận nhưng ánh mắt Chu Thanh từ đầu đến cuối chỉ dán ch/ặt vào Tống Phong Hòa, nói năng nhỏ nhẹ với nụ cười tươi tắn.
Trời ơi, có thèm nhìn tôi một cái không? Tôi vẫn đang ở đây mà!
Tống Phong Hòa đã lên tiếng trước: 'Không cần đâu. Trước giờ tớ và Hạ Tế phối hợp rất ăn ý. Tớ chỉ viết mấy chữ thôi có là gì. Hạ Tế vẽ cả bảng mới vất vả. Hai người làm nhanh hơn, thêm người lại khó phân công. Cảm ơn cậu nhé, không phiền cậu đâu.'
Nụ cười của Chu Thanh đóng băng, sắc mặt biến đổi vài lần rồi bỏ đi.
Tôi hơi ngạc nhiên trước thái độ của Tống Phong Hòa với Chu Thanh, bắt đầu nghi ngờ liệu mình có hiểu lầm gì không.
Còn Tống Phong Hòa đang hí hoáy vẽ ng/uệch ngoạc rồi quay sang hào hứng chia sẻ ý tưởng tuyệt diệu nảy ra trong giờ sinh hoạt.
Hôm nay là một chú cún kiêu ngạo mang tên Tống Phong Hòa.
9
Khi chúng tôi hoàn thành báo tường cũng là lúc kỳ thi cuối kỳ cận kề. Đợt thi thử này được nhà trường rất coi trọng.
Tôi bắt Tống Phong Hòa ôn thơ văn cổ và mẫu bài luận tiếng Anh, còn anh ta soạn đề luyện tập từ những lỗi sai của tôi.
Học kỳ I năm cuối cấp ồn ào như chiến trường sắp kết thúc, chúng tôi chuẩn bị bước vào giai đoạn tăng tốc khốc liệt.
'Hạ Tơ! Kỳ nghỉ đông này khi thời tiết ấm lên chút nữa, cậu còn ra công viên vẽ ngoại cảnh không?'
Đang định cùng Triệu Ngữ Đồng chạy đi m/ua tạp chí mới, tôi bị Tống Phong Hòa túm dây ba lô hỏi dồn.
'Có, rảnh là tớ đến.'
Triệu Ngữ Đồng sốt ruột kéo tôi đi, tôi chưa kịp nhìn anh ta đã bị lôi khỏi lớp.
'Thế tớ và Ben Ben sẽ đợi cậu vẽ hồ sen mùa đông năm nay nhé!'
Nhưng tôi biết chắc Tống Phong Hòa đã nói câu ấy với nụ cười tươi rói, hàm răng trắng có lẽ đang lộ ra hết cỡ.
Có lẽ vì nhắc đến Ben Ben - chú chó golden của anh ấy.
Vào cấp ba tôi mới biết xưởng vẽ tôi thường lui tới nằm gần nhà Tống Phong Hòa. Công viên tôi hay vẽ ngoại cảnh cũng cách nhà anh ấy không xa.
Chính tại công viên ấy, tôi đã gặp Tống Phong Hòa ngoài đời thực cùng chú chó Ben Ben.
Mùa hè năm lớp 10, tôi đang vẽ hoa sen bên hồ thì một trận gió lớn ập đến. Lá sen ngả nghiêng tạo sóng gợn, mấy bức vẽ chưa kịp kẹp ch/ặt của tôi bay tứ tung.
May mắn gió không thổi về phía hồ, tôi vội vàng thu lại tranh thì thấy một móng chó vàng ấn lên bức vẽ sắp rơi xuống nước. Ngẩng lên nhìn, một chú golden đang ve vẩy đuôi, dùng chân đẩy bức tranh về phía tôi.
Một chú chó thông minh hiếm có! Đang định cảm ơn chủ nhân của nó thì hóa ra đó chính là Tống Phong Hòa.