Cây đào vẫn Đào vẫn sống, nó vẫn nhớ tôi.
Tôi ôm ch/ặt lấy nó chịu buông: "Xin lỗi, giờ mới thăm cậu."
Vừa nói, khóc nức nở.
"Đừng khóc nữa, tất cả vẫn kịp."
Đúng vậy, dường như mọi thứ từng đổi.
Tối hôm Đào đưa về nhà.
Vừa bước cửa, nghe mẹ cãi nhau.
May để trong.
Bố chĩa mũi dùi sang tôi: "Con đúng đồ dụng, nhập viện cơ hội vàng, nhường Triệu Kỳ Kỳ."
Mẹ lập tức cãi lại: "Ông thích thế, đi hầu hạ?"
Bố gi/ận mét, tiếp tục: "Tôi gặp Triệu Kỳ Kỳ gì giỏi hơn trách ta."
Mẹ mũi lạnh lùng: "Vậy ông nhận Triệu Kỳ Kỳ gái đi."
Bố ném bật lửa tay về phía nhảy cuộc chiến này.
Cuối cùng, ăn bao nhiêu cú đò/n, khi đ/á/nh mệt, mới cảm buồn đ/au nhói vai, cổ bị cào rá/ch vết.
Sắp đi ngủ, mẹ nhiên tôi.
"Vãn Vãn, mẹ ly hôn nào?"
Tôi vội được.
Mong ước sinh hàng nhỏ của mong ly hôn.
Tôi theo ai cả, trại trẻ côi.
Mỗi lần vấn đề của cãi vã, đ/á/nh nhau, rồi đổ lỗi hết lên tôi.
Nếu giỏi giang hơn, cãi nhau.
Nếu hiểu hơn, cãi nhau.
Tôi cảm nhận được yêu dù chỉ một chút.
Cha mẹ như mới khiến gái cảm nhận được tình yêu thương?
Họ chia tay, tôi.
Nhưng trở nên hơn họ, ngược càng ngày càng sợ về nhà, trở nên trầm lặng hơn, cẩn trọng hơn.
"Có phải mong mẹ ly hôn?"
"Vâng."
Mẹ chằm chằm khóc.
Một tuần sau, mẹ cục dân đ/á/nh nhau một trận ở may ly hôn được.
Tôi lợi chuyển ra khỏi nhà.
Tề nhà, mọi thứ, chúng ăn lẩu xem phim.
Tan suất, nhiên một chuyện.
"Trước công ty thiếu một khoản tư, rồi nhanh được bù lại, phải không?"
Tôi tác kinh doanh, tác vài chục triệu, quen được?
Lúc đúng nghiệp nghiên sinh.
Tôi dường như trường, gọi điện ấy, bảo mình ở nước ngoài.
Tôi mình hoa mắt.
Sau khi ly hôn, óc nhiên minh hơn, nối hai này lại.
"Hôm nghiệp nghiên sinh, thăm phải không?"
Gương ánh đèn ảo, đôi vẫn sáng trong.
"Phải không?" lần nữa, "Là đúng không?"
Anh im lặng giây lát, đầu.
Mũi cay cay, lòng ngào.
"Em đừng náy, anh..." mãi được thích hợp, nói, "Là thế."
"Đồ ngốc."
Trước đi lịch, bảo rảnh, mãi sáu năm.
Giờ nữa.
Tề ánh rực rỡ thẳng tôi: "Anh nữa."
Chúng thực hiện chuyến lịch đi đi, lính đặc công lịch mệt nhất, những bức ảnh quê mùa nhất.
Nhưng mỗi bức ảnh, cười tươi.
Đợi khi trở về chuyến đi, nửa sau.
Xuống bay, hơi choáng váng.
Tôi dường như thể kết trước với hiện tại của mình.
Sao thể trở nên như chứ?
Rõ ràng ước mơ, ý tưởng, nơi đến.
Dần dần, chỉ văn phòng khách sạn những bữa tiệc tối tham xem lén lút với phụ nữ nào không.
Giờ lại, thật đ/áng s/ợ.
Tề đưa xe vừa dưới tòa nhà, một bóng dáng quen thuộc.
Cố đó.
Sao đi thế, bộ vest rộng thùng thình, chẳng vừa nào.
"Vãn Vãn..." Ánh dừng Hoài, "Em ấy..."
"Có việc gì không?" ngắt lời anh.
"Anh, chỉ xem em không." kìm nén cảm xúc, nước phản bội anh.
Tôi hơi bối là... phát khóc?
Cố cúi đầu, che giấu sự bối giọng ngào: hôm đi một vòng, của chúng ta vẫn còn."
Tôi nhớ lại, đó.
Một chính hai đứa ngày lễ trồng để thứ gì thuộc về hai đứa.
"Rồi nữa?"
Cơ thể hơi r/un r/ẩy, vẫn lấp lánh nước, vẻ bất lực mong manh.
"Anh xin lỗi, lẽ ra nên với em sớm hơn..."
"Anh rồi." ngắt lời anh, "Anh lần."
Anh nhắm ch/ặt mắt, nước tuôn như thác: "Anh xin lỗi, tổn thương em, tại chúng ta trở nên này. Anh, yêu em, những gì?"
Vừa vừa mình cái.
Tôi chỉ lặng lẽ anh, lòng gợn sóng.
"Nếu xong chúng lên trước, nóng lắm."
Anh gì.
Tôi kéo lên lầu.
Đợi chúng ăn cơm xong, kéo vẫn đó.
Anh cô đơn dưới ánh dáng vẻ lẻ loi guộc, như thể cách biệt cả bởi một rào chắn.
"Xem gì thế?"
"Không gì."
Khi lại, rời đi.