Đêm trước khi nhập cung, Hoàng đế tới tìm ta. "Nếu không xem trọng gia thế, trẫm đâu muốn cưới ngươi!"
Kết quả hôm sau, hắn phân liệt tinh thần.
Lúc tảo triều, hắn mặt mày hớn hở:
"Cảm tạ, chúng khanh sao biết trẫm cùng Hoàng hậu đã tương tư từ lâu?"
Võ văn bá quan: "?"
Tiểu thái giám tới rót trà, bị hắn kéo lại hỏi:
"Ngươi cũng thấy nệm giày của trẫm đẹp lắm phải không? Hoàng hậu khâu cho trẫm đấy!"
Tiểu thái giám: "?"
Ngay cả lúc cho cá dưới ao ăn, hắn cũng không ngừng lẩm bẩm:
"Ăn nhanh lên, b/éo m/ập hết rồi nấu canh dâng Hoàng hậu!"
Quay đầu lại dọa con ba ba:
"Nhìn cái gì! Nhìn nữa thì bào ngươi ra làm cao quy linh cho Hoàng hậu dùng!"
1
Cụ cô bổn cung là Hoàng hậu, cô cũng là Hoàng hậu.
Nên tới đời bổn cung, phụ thân tự nhiên cho rằng...
Bổn cung cũng nên tranh làm Hoàng hậu.
Nhưng bổn cung cùng Tân đế Tạ Trầm từ nhỏ đã bất hòa.
Bởi hắn viết chữ x/ấu, lại đặc biệt thích đề tựa.
Tấm biển treo trước cổng Trấn Quốc Công phủ chính là do hắn đề.
Mỗi lần có người hỏi Trấn Quốc Công phủ ở đâu.
Người qua đường nhiệt tình chỉ dẫn: "Nhà nào biển đề x/ấu nhất chính là."
Để báo đáp, một hôm bổn cung lén cạo trọc con chó của hắn.
Hắn ôm con chó hói đầu khóc lóc thảm thiết, hỏi khắp nơi ai làm.
Bổn cung lắc đầu phủ nhận: "Không phải ta, con ta cạo đâu có hói thế."
Hắn khóc càng to hơn.
Dù trẻ nhỏ gh/ét nhau, phụ thân vẫn dựa gia thế vớt cho bổn cung ngôi Hoàng hậu.
Đêm trước khi nhập cung, Tạ Trầm trèo tường tới tìm.
Đứng trước cửa sổ mặt mày kh/inh bỉ nói:
"Lâm D/ao Dao ngươi nhớ kỹ, nếu không xem trọng gia thế ngươi, trẫm đâu muốn cưới!"
Bổn cung gật đầu như bổ củi: "Nhớ rồi nhớ rồi, hai cái đầu đều nhớ kỹ!"
Tạ Trầm hả hê rời đi.
2
Tới ngày đại lễ phong hậu.
Trước khi nghi thức bắt đầu, bổn cung ngồi trong Phụng Nghi cung.
Theo quy củ, Đế Hậu không được gặp mặt.
Tạ Trầm không thèm để ý, Tạ Trầm vẫn tới.
Mặc long bào chỉnh tề.
Trong miệng toàn nói lời chó má.
"Lâm D/ao Dao, nếu không phải phụ thân ngươi là Trấn Quốc công, mẫu thân ngươi là Vinh An quận chúa, cữu phụ ngươi là An Viễn đại tướng quân, nhị thúc ngươi là Hộ bộ Thượng thư, biểu ca ngươi là Hình bộ Thị lang..."
Một trận điểm binh như Hãn, Tạ Trầm suýt lôi gia phả bổn cung ra, cuối cùng kết luận:
"Nếu không xem trọng gia thế, trẫm đâu cưới kẻ qu/an h/ệ hộ như ngươi!"
Bổn cung vén màn vàng chướng ngại, đáp trả:
"Ngươi tưởng nếu không là Hoàng đế, bổn cung sẽ gả sao?"
Im lặng, cả phòng im phăng phắc.
Cung nữ cùng mụ già toan ch/ôn đầu xuống đất.
Bởi... từ xưa tới nay, kẻ nghe bí mật hoàng thất chấn động đều chẳng kết cục tốt.
May Tạ Trầm không phải hôn quân, không gi*t hết bọn họ.
Lúc ra cửa Tạ Trầm giơ móng vuốt đỡ bổn cung, bị bổn cung vô tình vỗ đi.
"Chúng ta quen nhau sao? Phi lễ vật xúc!"
Tạ Trầm phẩy tay áo bỏ đi.
3
Không biết những lễ tiết này là ai nghĩ ra.
Bổn cung cùng Tạ Trầm chỉ bái thiên địa đã chín lần.
Xong hết lưu trình trở về tẩm điện, bụng đói réo ùng ục.
Tạ Trầm tên này đã no say mới về.
Từ lúc bước vào tới khi vén khăn che, miệng hắn không ngừng nghỉ:
"Lâm D/ao Dao, trẫm nói lại lần nữa, trẫm cưới ngươi hoàn toàn bị ép!
"Bọn đại thần nói trẫm mới đăng cơ, phải có Hoàng hậu gia thế đỉnh cao phò tá...
"Nhìn đi nhìn lại chỉ gia thế ngươi tạm được, trẫm vì thiên hạ xã tắc, đành tạm nhịn mình chắp vá vậy thôi."
Bổn cung không chịu nổi quấy rầy.
Vừa định kh/inh bỉ liếc hắn, hắn rút từ ng/ực ra một con gà quay.
"Ăn nhanh đi, trẫm lén từ ngự thiện phòng đấy."
Tính khí bổn cung lập tức tiêu tan.
Bổn cung gặm gà quay, rơi một giọt lệ.
Tạ Trầm gi/ật mình: "Ta... trẫm biết ngươi cảm động nhưng đừng quá cảm động, trẫm không cố ý mang cho ngươi."
Bổn cung ợ mấy cái mới thông khí, mở miệng: "Vừa nãy bổn cung nghẹn thôi."
Tạ Trầm: "..."
Bổn cung gỡ xươ/ng gà xếp gọn đĩa, liếc sang thấy Tạ Trầm vẫn còn đó.
Thăm dò hỏi: "Bệ hạ sao chưa đi?"
Tạ Trầm mặt đen: "Trẫm đi đâu? Đây là tẩm điện của trẫm!"
Ồ... sơ ý, thất lễ.
Lần đầu làm Hoàng hậu chưa quen.
Cứ tưởng đang ở Trấn Quốc Công phủ.
4
"Vậy Bệ hạ định ngủ ở đây?"
Tạ Trầm nhướng mày: "Không thì sao? Đây là điện trẫm giường trẫm!"
"Được vậy..."
Bổn cung ôm chăn lăn vào phía trong.
Hai người quay lưng ngủ say.
Giường trong cung quả khác, đắt tiền ngủ càng ngon.
Tỉnh dậy Tạ Trầm đã lên triều.
Bổn cung uống canh gà đen bỏ trăm sâm đông trùng, vừa lau m/áu mũi vừa nghe thị nữ Tiểu Thúy nghe lỏm chuyện.
"Nương nương, nghe nói hôm nay Bệ hạ phân liệt tinh thần."
"Ồ? Cụ thể phân liệt thế nào?"
"Nghe đồn hôm nay tảo triều, Bệ hạ vừa tới Kim Loan điện, chưa kịp bá quan quỳ lạy hô vạn tuế, hắn đã hớn hở nói: 'Cảm tạ, chúng ái khanh sao biết trẫm cùng Hoàng hậu đã lưỡng tình tương duyệt từ lâu?'"
Nàng tả sinh động:
"Văn võ bá quan ấp úng, không một ai dám nói, cảnh tượng ấy, thật lợi hại!"
Bổn cung suýt phun canh: "Tối qua trà hắn uống ngươi bỏ th/uốc rồi?"
Tiểu Thúy ngẫm nghĩ nghiêm túc.
"Không có a tiểu thư, con chỉ theo lệnh nàng bỏ nửa chỉ mông hãn dược, ừm ừm..."
Bổn cung vội bịt miệng nàng, được rồi, đừng nói nữa.
5
Uống xong canh gà, chảy nhiều m/áu mũi.
Bổn cung nghĩ bữa tối bảo ngự thiện phòng nấu món bổ huyết.
Nhàn rỗi, quyết định dắt Tiểu Thúy ra ngoài dạo.
Bổn cung đã là Hoàng hậu rồi! Hoàng cung há chẳng phải nhà bổn cung!
Đi khắp nơi, đương nhiên.
Thư phòng bổn cung có thể vào chứ?
Vừa bước vào thư phòng, vừa thấy tiểu thái giám rót trà cho Tạ Trầm.
Rót xong Tạ Trầm kéo tiểu thái giám, cố hỏi: "Ngươi cũng thấy nệm giày của trẫm đẹp phải không? Hoàng hậu cố ý khâu cho trẫm đấy!"
Chính người trong cuộc như bổn cung nghe cũng thấy ly kỳ!
Cách đôi hài thấy cái gì!
Vả lại cũng không phải cố ý khâu cho hắn.