Tôi cũng nhìn về đó, chạm
Ánh đậu lại, từng chữ rõ ràng:
『Tôi Uyên.』
12
Phải thừa nhận rằng, ông khi túc thực một sức hút khác biệt.
Huống chi còn ngoại hình gương mặt xuất chúng vậy, 'sát thủ
Hội trường chật cứng người, nhiều nữ dán vào thôi lấp lánh bong bóng hồng.
Cuối cùng cũng đến phần hỏi đáp do, một gái mạnh dạn hỏi: sư Phó, hiện tại thầy còn đ/ộc thân ạ?』
Cả trường im phăng phắc, hồi hộp chờ đợi.
Phó khẽ trầm ngâm, gật đầu: 『Ừ.』
Cô gái liền hỏi dồn: nếu muốn đuổi thầy, đáp gì ạ?』
Đây lời tỏ trắng
Nhân viên can thiệp: 『Bạn hỏi một câu thôi nhé——』
Phó giơ tay ngắt lời: thể trả lời thêm.』
Cả trường dồn hiếu kỳ về
『Không gì.』Giọng lạnh ngọc, 『Vì tôi đã thích rồi.』
Không ảo giác dường liếc nhìn về này.
『Tôi vẫn đang đuổi ấy...』
『Trời ơi! Ai may mắn thế! Khiến hồ điệp lãnh sư công khai tỏ tình!?』
Tôn siết ch/ặt tay mặt đỏ bừng phấn khích.
Tôi xếp túi dòng về.
『Ai được.』
Chưa kịp đến cửa đã nhân viên gọi lại: 『Bạn Diệp? sư nhắn xong việc sẽ đến gặp.』
Tìm tôi?
『Hôm lớp mà?』Tôi lẩm
Tôn kéo tôi ngồi xuống: 『Đợi ngay thôi.』
Trình Lôi vẻ muốn lại gần nhưng ngập ngừng.
Tôi giả thấy, đầu chơi điện thoại.
『Diệp Thư, giờ hả dạ rồi chứ?』Tống gằn giọng.
Lúc này trường đã vãn người.
Tôi ngẩng đầu: hiểu gì.』
Cô ta cười 『Hôm qua giả không? Phá chuyện tôi Trình Lôi, mừng hả?』
Tôn 『Tống Nhã, đi/ên à?』
Tống chặn đường tôi: Thư, x/ấu hổ sao!?』
Giọng nam lạnh c/ắt ngang: bảo những đó giả?』
『Giáo...giáo sư Phó?』Tống hãi.
Phó bước tới, đượm nhẫn với tôi: bảo ở trường Sao lại block anh?』
Tôi há hốc: 『...Đại...đại thần!?』
Phó sang Nhã: 『Xin giới thiệu, tôi trai Diệp Thư - Uyên.』
...
Sau đó tôi chẳng nhớ gì, khi táo lại còn chúng tôi.
Anh lên tiếng trước: 『Lần trước thất hẹn lỗi anh, lỗi em.』
Tôi chợt hiểu ra: Lần đó hẹn đưa tôi đi viện!?
『Không...không sao...』Tôi ấp úng.
Phó khẽ 『Chuyện gái, đương nhiên việc chính.』
Tôi cố chuyển đề tài: tôi từ khi nào...』
『Hôm qua.』Anh dừng lại, 『Hoặc nay.』
Tôi nghẹn lời: gái đã thất rồi!』
Phó Uyên: bè bình thường nữa?』
Tôi định đi, kéo tay lại.
『Vẫn gi/ận à?』
Tôi ương bướng: 『Đương nhiên! Hôm mất mặt quá!』
Bỗng bật
『Vậy ba vạn ngày, muốn chơi cùng dù một ngày sao?』
14
『Rồi đồng ý luôn!?』Tôn la hét, 『Ôi trời! Lúc đó tớ thấy mặt đỏ lừ, thủ tán gái!』
Mặt tôi lại nóng bừng: nghĩ tớ khổ bao lâu rồi!』
Tôn cười khoái trá: thấy mặt lúc đó! Giờ ta nép tim mà sống!』
Tôi mở game, vào:
『Úi giời! F thần đuổi rồi!?』
Phó đăng nhập: 『Tối muốn ăn gì?』
Giọng ấm áp vang lên bên tai.
Tôi chạy cửa đứng dưới tòa nhà, áo dáng vẻ phái mà phóng khoáng.
Anh mỉm cười, giọng từ tai nghe dưới đất hòa làm
——
『Hẹn hò gái.』
Trái tim tôi lo/ạn nhịp, môi nhếch lên:
『Được thôi, trai.』
Giá mà trước anh, dù một giây cũng nên lãng phí.
Gặp yêu.
-Hết-