Từ hôm bà thường xuyên nhắc bên tai rằng Lê là cô gái tốt, nhanh với cô ấy.
Sau đó hời hợt đáp một tiếng.
Lúc định hối h/ận, mới phát hiện thân hề gh/ét việc với cô ấy.
Về sau, nhân của trở thành một giao dịch.
Tôi giúp công nhà cô ấy vượt qua khủng hoảng, cô ấy giúp phó với bà nội.
Giờ nghĩ phó với bà nhiều thế, chọn pháp hôn?
Có vẻ lý bề ngoài.
Động chỉ trong khoảnh khắc.
Tôi đã động từ lâu, chỉ là thân nhận ra.
Tuy nhiên, sau nhân giữa và Lê khách sáo người dưng.
Cô ấy giữ với tôi, có lẽ cô ấy tôi.
Chúng cùng riêng.
Có lần uống với bạn, cô ấy ngồi cạnh tôi.
Cô ấy ly, nói với 'Uống xong ly này, đề nghị ly với Phó Thành.'
Bạn ngạc nhiên 'Tại vậy?'
'Tôi anh ta mà.' Giọng cô ấy nhẹ bẫng, 'Dù mục của mỗi người đều đã đạt được, tốt chia tay.'
Cô ấy taxi, chọn bộ về nhà.
Tôi lặng lẽ theo sau cô ấy.
Bầu trời sáng mờ nhạt màu mực nhuộm đen, đường dài tít tắp điểm cuối.
Dù dài bao nhiêu, rồi cũng có tới đích.
Ánh lặng im, nhìn cô ấy dừng bước dưới đèn đường.
Dáng cô đơn mỏng manh, hàng mi khẽ rủ, biết đang nghĩ gì.
Rất lâu sau, cô ấy điện thoại cho tôi.
'Phó Thành, ta ly đi.'
Dù đã trước điều cô ấy vẫn 'Tại sao?'
'Tôi vui, anh cũng vui.' ấy đáp.
Cô ấy nói tôi, nên vui.
May mà bụng.
Về sau, cô ấy mất nhớ, nhớ nữa.
Trong ký ức cô trở nên kỳ dường rất cô còn là thứ tình chút tự trọng.
Bác sĩ cô ấy mắc chứng hoang cần phối hợp cùng cô ấy.
Trong thế giới của cô rất cô còn cô ấy dễ dàng thừa nhận tôi.
Tôi rất thế giới ấy.
Lê cô ấy đã hai lần động vì tôi.
Một lần trước mất nhớ, một lần sau mất nhớ.
Còn chỉ động vì cô ấy một lần.
Động lần đầu gặp gỡ, sau này biến thành nỗi động đã lâu gặp.
Có vẻ được lời.
- -