Ta một đ/ộc Điều thành người đàm tiếu.
Họ bảo mưu cầu quyền đẩy muội sớm hữu tiến cung.
Họ bảo đoạt tài, ép đệ học đường, nương náu chiến trường.
Về sau bọn họ đều công thành danh tựu, còn bệ/nh ch*t nơi lều tranh.
Trùng sinh thế, quyết tọa sơn hổ đấu.
Muội muốn gả thư sinh nghèo cứ gả, đệ muốn sống cứ sống.
Chuyện hưng thịnh chuyện tỷ mẫu thân, nữa!
1
Mẫu bệ/nh, bệ/nh hiểm.
Bạch đại phu thở dài, hạ bút khai phương.
Ta sai tỳ xuống lấy th/uốc, ra cửa.
"Bạch đại phu, mẫu còn thể c/ứu chữa?"
Lão lộ vẻ thương cảm.
"Hứa đại cô nương, xin mạo thẳng, phu bệ/nh nhập cao hoàng, hậu nên chuẩn sớm đi thôi."
Ta trầm mặc.
Tiền cũng vào thứ ba sau Bạch đại phu chẩn bệ/nh, mẫu tạ thế.
Chỉ điều lúc ấy chưa hỏi câu này, dẫn đến mẫu qu/a đều quay sang trách chu toàn.
Lần quản chứng, nhiên sẽ minh oan cho ta.
Trở về phòng, mẫu vừa xong th/uốc.
Bà ớt tựa vào gối, hơi thở phập phồng, sắc tái nhợt, mắt lim dim.
"Mẫu thân, chút nào?"
"Tố Nhi, mẫu mộng thấy dưới suối vàng cô quạnh lắm, ai trò chuyện. cảm giác... thời sắp hết rồi."
Ba năm trước đột qu/a mẫu đó u uất thành bệ/nh.
"Mẫu đừng lời sầu n/ão, mọi chuyện rồi sẽ tốt an ủi bà.
Bà lắc đầu: "Lần khỏi Nhi, ngươi tỷ mẫu, sau phải và Thành Huy, đốc thúc bọn phấn đấu, quang diệu môn đình họ Hứa."
"Thành nam nhi, sau tể, đường đi. Lòng mẫu yên Dao, ngây thơ chất phác, ngươi phải nhịn nó, chọn cho đệ..."
Mẫu khuyên nhủ hồi về tiểu và ấu tử, nhắc đến nửa lời.
"Nương! Con về Nương xem váy xinh không?"
Ngoài vang lên giọng lanh lảnh.
Muội khoác váy đỏ ùa vào, hớn chui vào mẫu thân.
"Xinh! nhà xinh thành rồi!"
Mẫu âu yếm vuốt tóc nàng, mắt tràn thương.
"Con đây thừa hưởng nhan sắc nương Nương năm xưa vốn nức kỳ, tất nhiên phải kế thừa rồi!"
Hứa ngửng đầy kiêu hãnh, bỗng phụng phịu: "Nương à, hội du lẽ ra phải đoạt quân, tỷ cho thủy ba bằng ngọc bảo, để tiểu thư cư/ớp mất phong thái. Nương biết đến mức nào!"
Mẫu trách móc ta.
"Mẫu thân, tới năm Năm lụa Giang Nam giá, phí vận cũng tăng, sắp phải cung ứng hàng cho cung phải lưu Trong nhà khánh kiệt..."
Ta lặp lời giải kiếp, trong câu trả lời.
"Nhà họ nào thiếu lượng bạc?"
Mẫu ngắt ánh mắt quở "D/ao còn nhỏ, đẹp lỗi gì? Ngươi chị cả, phải em, mai ngay đó về!"
Trong lạnh lẽo cười thầm, vẫn đầu.
Hứa nũng mẫu vui cười.
Ta cảnh mẹ hòa thuận ấy, thấy mình kẻ ngoại đạo.
Ta bệ/nh mẫu bôn ba ngơi, muội nhàn nhã du ngoạn.
Mẫu biết chiều theo ý muốn, nào được để năm lượng bạc lợi nhuận, phải hao tổn sức đến nào...
2
Mẫu an giấc, cùng trở về viện tử.
"Tỷ xin cố ý nương..." cúi lí nhí.
"Tỷ chị, trách em." cười ôn nhu.
Xưa cứ vậy, mỗi lần chiều ý, nàng liền về cha mẹ.
Rồi quở trách, ép thường.
Sau đó nàng nũng xin bảo mình vô tâm.
"Tỷ tỷ tốt Có tỷ phúc tám đời muội!"
Hứa nắm tay lời đường tuôn suối.
Ta vẫn ôn hòa cười.
Phải, cũng cốt nhục thâm, cũng đồng bào thích, nhỏ huấn phải nhịn. Nếu trải thế, biết được tương lai, thương muội đáng này?
Nhưng giờ đây, hết ấy ch*t rồi.
Ch*t trong đêm đông lạnh kiếp.
Bị phất lên khỏi thành, sống lê lết trong lều tranh đến ch*t cóng.
Tiền sinh thiên hạ ch/ửi rủa, hậu mang x/ấu, ai biện bạch.
Trùng sinh thế, lần muốn đứng ngoài cuộc.
"D/ao ngọc bảo?" giả vờ tò mò.
Nàng ửng má: tỷ giữ bí Bởi Ngụy công diễm hoạt bát, quần. Nếu đính ngọc bảo sẽ phù dung xuất thủy, tiên đạp sóng..."