Y Nặc Thiên Kim

Chương 10

13/06/2025 12:22

Khi rời đi, mặt anh ta tái mét, bước đi loạng choạng. Nhưng ít nhất lần này anh ta cũng tỏ ra cứng rắn, từ đó về sau không tìm tôi nữa.

NGOẠI TRUYỆN

Mẹ tôi đi công tác xa mang về ít đặc sản. Bà chỉ vào một hộp: "Cái này cho Nhậm Quý, lát con mang sang cho cậu ấy".

"Đi đâu mẹ cũng không quên đồ cho cậu ta. Thôi nhận cậu ấy làm con nuôi đi!"

Mẹ thở dài: "Mẹ cũng muốn lắm, nhưng không có phúc đức đó".

Hả??? Trước đây bà đâu có nói vậy.

Tôi dựng ăng-ten tò mò lên. Quả nhiên mẹ không giữ được: "Nghe ông Nhậm nói mai cậu ấy đi xem mắt, cô gái đó quen biết từ nhỏ nhưng nhiều năm thất lạc. Xinh xắn lại hiền lành, chắc lần này thành công rồi".

Ông Nhậm tuổi đã cao, hôn sự của cậu con trai muộn luôn là tâm bệ/nh. Trước đây ông từng ám chỉ vài lần nhưng tôi chưa sẵn sàng mà Nhậm Quý cũng chưa ngỏ lời nên tôi giả vờ không hiểu.

Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ được. Nhớ lại mới nhận ra Nhậm Quý đã âm thầm len lỏi vào cuộc sống tôi từ lúc nào không hay.

Từ khi nào nhỉ?

Là lúc mưa bất chợt khi tôi quên ô, anh phóng xe dừng trước mặt?

Hay lúc nhận email khẩn tiếng Anh lúc 3h sáng, gọi điện anh liền thức dậy giải quyết giúp?

Hoặc lúc đi nướng BBQ, anh ăn hết đống cánh gà ch/áy xém của tôi?

Những mảnh ký ức bình dị giờ đây lấp lánh như sao trời, khiến tôi không nỡ buông.

Nếu anh có bạn gái, từ nay tôi phải giữ khoảng cách thôi.

Hôm sau bố bảo tôi đi gặp khách hàng. Xong việc lúc 5h chiều, lướt điện thoại thấy Nhậm Quý đăng story: "Chờ nàng đến!" kèm địa điểm cách tôi 50m - chính là nhà hàng chúng tôi từng ăn chung.

Anh ta dám chọn nơi này hẹn hò? Cảm thấy hơi bị xúc phạm.

Chuyện anh ta liên quan gì tôi. Về gara n/ổ máy xe, nhưng lồng ng/ực cũng như có lửa đ/ốt không ng/uôi.

Ch*t ti/ệt! Tôi bước xuống xe đi thẳng về phía nhà hàng. Bước chân càng lúc càng nhanh, khi thấy bóng người ngồi sau cửa kính, tim đ/ập lo/ạn xạ mới dịu xuống chút.

Hôm nay anh thật đẹp trai: Kính gọng vàng, áo sơ mi trắng, quần màu xám nhạt, tóc chải chuốc cẩn thận, đeo chiếc đồng hồ xanh tôi tặng.

Thấy tôi, anh mỉm cười qua cửa kính, đuôi mắt hằn nếp nhăn mảnh. Chà! Đến nếp nhăn cũng quyến rũ.

Anh gõ nhẹ kính, mấp máy: "Lộc Y Y". Nụ cười lả lơi. Cười cái gì? Sắp đi xem mắt rồi còn thế này, không giữ đạo đức nam giới.

Anh lại khẽ môi: "Làm bạn gái anh nhé?"

Hả??? Nhìn lầm sao?

Anh giơ tờ A4 áp vào kính, nét chữ mạnh mẽ: "Lộc Y Y, làm người yêu anh nhé!"

Tôi đứng hình. Dù trong lòng đã lờ mờ cảm nhận nhưng khi chính thức đối mặt thì đầu óc trống rỗng.

Anh giơ tiếp tờ khác: "Em chính là cô gái anh chờ đợi bấy lâu!"

Mãi sau này tôi mới hiểu ý nghĩa câu này. Hóa ra anh không phải con ruổi ông Nhậm. Bố anh nguyên là đồng nghiệp của ông, sau vì lý do nào đó xuất ngoại.

Năm 12 tuổi, mẹ anh bệ/nh nặng cần tiền mổ nhưng mọi người cho rằng bố anh là phản bội nên không ai giúp. Đúng lúc tôi tới bệ/nh viện khám, thấy anh khóc giữa hành lang nên xin bố chu cấp.

Số tiền ấy với nhà tôi không đáng kể nhưng với anh là c/ứu mạng. Sau này, bố anh hy sinh khi làm nhiệm vụ nên được minh oan. Ông Nhậm ân h/ận bèn nhận anh làm con.

Hồi cấp hai, anh từng kèm tôi học hè. Nhưng khi ấy anh khác bây giờ, lại không họ Nhậm nên tôi không nhớ.

Thời phổ thông, ảnh anh từng được treo ở bảng tin. Tôi cũng khen anh đẹp trai nhưng rồi quên ngay. Có lần theo bố tới thăm ông Nhậm, anh giảng bài cho nhưng tôi mải nghĩ đi dự event nên chẳng để tâm.

Đại học, tôi gặp anh vô số lần ở canteen, thư viện. Ai khen anh đẹp tôi cũng gật gù nhưng lòng vẫn bình thản. Khi ấy tôi chưa mở mang, suốt ngày mê truyện tranh, figure, thế giới ảo. Còn anh đã định đi du học nên kìm nén tình cảm.

Hóa ra lần Thẩm Tĩnh tỏ tình, anh không hú tôi làm lá chắn mà ngầm bày tỏ chân tình. Tiếc là khi ấy tôi vẫn ngờ nghệch, chỉ thấy phiền toái. Nhờ Thẩm Tĩnh mà tôi khắc sâu hình ảnh Nhậm Quý - người đàn ông gắn liền với cả đời tôi.

- Hết -

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm