Sau chuẩn bị tâm lý kỹ càng, mới bắt máy, cố ý lên the thé: "Xin lỗi, lúc lỡ tắt máy rồi."
"......"
Từ Tu vài giây, dường như cười: "Xin lỗi vì phiền, gọi cho để ơn khoản viện phí cho mẹ anh."
Tôi đưa ra lý do chuẩn bị sẵn: "Ồ, sao đâu. chỉ muốn việc tốt chắc là duyên cả đấy. Chúc bác mau khỏe ạ."
"Ừm, ơn." Từ Tu nói, "Có muốn add Zalo Khi nào mời ăn cơm."
"Ê, gì vậy!" giả vờ gọi, nói: "Đến ngay đây!"
Rồi quay với ta: "Em đang bận, cúp máy nhé. cần báo đáp đâu, thích việc thiện thôi."
Vừa cúp máy, phào nhõm. Nói dối mệt thật.
Xoay ai đó đường. lên định bảo tránh ra.
Rồi...
Chạm mặt khoanh đứng đó, nụ cười khiêu khích.
"..."
Rõ ràng hắn nghe hết. Chưa nghĩ tại sao hắn cũng tàu áp sát, tường.
"Học Lôi Phong, tốt cần danh?"
Mặt đỏ bừng, chẳng ưa gì hắn: "Liên quan gì đến anh?"
Lục cười: "Bạn cho túc nhé? Bị mũi rồi."
Đùa à, ai dám mũi l/ưu m/a/nh trường chứ? sợ ăn đò/n sao?
Đang định chối thì Phiền chạy tới, tượng liền hét: "Trời xin lỗi phiền rồi!"
Sợ hiểu lầm, phản xạ đẩy Chu. ngờ hắn đảo lùi mấy đ/ập đối diện.
Vẻ mặt như kẻ bị oan, khóe nở nụ cười khó hiểu: "Em muốn gi*t hả?"
"... Ai ngờ yếu đuối thế."
Quay chỗ cứ bám cách nào, hắn đòi bồi y tế, cho cùng.
8.
Ngày đầu, chúng đến chùa đó.
999 chạm mây, thớt.
Tiểu Phiền ngắm nhìn run chân, treo lên đỉnh chờ.
Ngạc là treo, cùng tôi.
Hắn cũng tin này sao?
"Không phải rồi? Đâu rồi?"
"..."
Vừa vài bậc, hắn lên tiếng.
Tôi ngơ.
"Dựng để chối tôi?"
"Anh gì thế." Linh an quay trừng mắt.
Hắn vẫn đùa cợt nhưng ánh hiếm nghiêm túc: à? đang theo đuổi đấy."
Ngạt thở.
Không ngờ hắn thẳng thừng đờ hồi lâu mới thốt: "Em rồi."
"Ồ, tưởng tượng phong phú đấy." mỉm cười, túi quần, bước dài xa tí nghiêm túc thật à?"
Lời đó như điệp ảnh n/ão tôi.
"Lục Chu!" nghiến răng nghiến lợi.
Tin lời hắn nữa, đổi họ theo hắn mất!
Nghe 999 đương tầng lầu.
Bình tầng ra hơi, ngước nhìn chùa chót vót.
Tôi sâu tự động viên: "Tâm thành linh!"
Leo được nửa đường, kiệt sức.
Môi khô trán đầm đìa mồ hoa lên.
Gần như bò bằng bốn chi lên dốc.
Bỗng một đôi giày hiện cao vọng xuống:
"Sao thế."
Nghe Chu, lơ.
Hắn cúi xuống kéo lưng: "Tô Mộng, thiếu n/ợ đây."
9.
Không nghe rõ hắn gì.
Chỉ giãy giụa đòi xuống: "Anh gì thế? cần lo!"
Lục ghì "Thân thể yếu thế tự biết sao?"
Hắn định xuống núi.
Không được, nửa chừng thì công sao?
"Lục Chu." cãi, "Em để cầu bình an cho trai."
"999 bậc, thiếu một bước cũng linh nghiệm."
"Thả xuống, dù phải bò cũng phải hết."
Lục dừng nghiêng ánh tối sầm, trầm: "Yêu đến thế sao?"
"Phải." gấp khẳng "Yêu lắm, nổi."
Lục buông xuống.
Hắn quay xuống núi, sắc mặt khó coi.
Tôi quan tâm, vài bước nghỉ.
Đến cuối cùng, tê dại, đảo.
Còn vài cuối.
Nghe Phiền Mộng, cố lên!"
Ngước lên đỏ hoe, đang an ủi.
Vượt 999 bậc, Phiền và một gái khác đỡ dậy.
Chân mềm nhũn, suýt ngất, Phiền kéo nghỉ.
"Chờ phải cầu phù."
Tiểu Phiền khóc nức nở: "Sao cứng thế? Nghỉ chút được sao?"
Tôi lắc "Thế là linh."
Vừa dứt lời, tối sầm, ngất đi.
10.
"Hạ đường huyết! Sáng chẳng ăn gì mà dám núi!"
Tiểu Phiền cúi "Tưởng ăn rồi..."
Tỉnh dậy trong khách sạn, Phiền mặt ủ mày ê.
Và...
Lục khoanh trông gi/ận dữ.
"Tiểu Phiền, em... sao thế? Bùa của đâu?"
Tiểu Phiền liếc rồi nói: "Em coi trọng bản thân gì cả, nhịn đói sao?"
Tiểu Phiền ra ngoài. Phòng chỉ và Chu.