Tôi cúi mắt nhìn nó.
Một lúc lâu sau, nó kêu "meo meo" hai tiếng, khập khiễng bước ra, cọ cọ vào lòng bàn tay tôi.
Tôi và Châu Thời Xuyên đưa nó đến bệ/nh viện thú y gần nhất.
Sau khi chữa khỏi, chúng tôi đem nó về nhà.
Duy Khanh vô cùng vui mừng, ôm chú mèo hôn một cái: "Mẹ ơi, đặt tên nó là Tiểu Đào được không?"
Tôi gật đầu cười, nhìn con bé lục túi lấy thanh thức ăn mèo cho Tiểu Đào.
Châu Thời Xuyên bước đến sau lưng tôi, gọi khẽ: "A Ngọc."
"Bây giờ chúng ta... có giống một gia đình hơn không?"
12
Khi bộ phim này đóng máy, mùa hè cũng dần khép lại.
Duy Khanh sắp vào lớp một.
Hôm đó tôi hiếm hoi dành cho mình một ngày nghỉ, cùng Châu Thời Xuyên đưa Duy Khanh đến Disneyland.
Con bé vui đến mức nhảy múa theo đoàn xe diễu hành, chụp ảnh cùng gấu Pooh và thỏ Star.
Chơi mệt nhoài, trên đường về đã ngủ gục trong lòng tôi.
Châu Thời Xuyên nói giọng êm dịu: "Nhìn Duy Khanh như vậy, em có thể yên tâm rồi."
Tôi cắn môi, gật đầu.
Duy Khanh là cô bé tôi gặp hơn hai năm trước tại một ngôi làng hẻo lánh khi đang quay phim.
Lúc đó con bé mặc bộ đồ rá/ch tả tơi, bị cha ruột dùng gậy đ/á/nh lăn lộn trên đất.
Lý do là vì đã ăn quả trứng dành cho em trai.
Người đàn ông vừa đ/á/nh vừa ch/ửi con bé là "đồ tốn tiền".
Người mẹ đẻ thì ôm đứa con trai nhỏ, thờ ơ đứng nhìn.
Khoảnh khắc ánh mắt đầy uất h/ận của con bé chạm vào tôi, tôi đột nhiên quyết tâm:
Mình phải nhận nuôi nó.
Cha mẹ Duy Khanh sau khi vòi vĩnh vài vạn đã vội vàng giao con bé cho tôi.
Nhưng thủ tục nhận nuôi gặp trở ngại.
Lúc đó tôi mới 24 tuổi, cách duy nhất là kết hôn với một người đàn ông trên 30 (chú thích: thế giới truyện có điều chỉnh, ngoài đời cần cả hai vợ chồng đều trên 30 mới được nhận con nuôi).
Châu Thời Xuyên đã xuất hiện đúng lúc này.
Thực ra tôi và anh chỉ gặp vài lần, chỉ nghe nói anh tuy trẻ nhưng sự nghiệp rất thành công.
"Gia đình thúc giục hôn nhân gấp, mẹ tôi đang ở giai đoạn cuối u/ng t/hư gan, mong muốn duy nhất là thấy tôi kết hôn."
Tôi cảnh giác: "Tổng giám đốc Châu hẳn có nhiều lựa chọn?"
Anh cười: "Nhưng hiện tại cô Lục chỉ có mỗi tôi."
Tôi không thể phản bác.
Để Châu Thời Xuyên yên tâm, tôi chủ động đề nghị ký hợp đồng hôn nhân.
Cũng cố gắng không làm phiền anh.
Anh luôn đối xử tốt với Duy Khanh, tôi rất biết ơn.
Dù có chút rung động cũng bị tôi kìm nén, ch/ôn sâu trong lòng.
Tôi không cho phép mình trở nên yếu đuối, để cảm xúc bị người khác chi phối.
Nhưng không hiểu từ lúc nào, mối qu/an h/ệ cùng có lợi này đã thay đổi.
Về đến nhà, tôi bế Duy Khanh đang ngái ngủ vào phòng.
Con bé dù mắt nhắm tịt vẫn cố trườn xuống giường đ/á/nh răng rồi mới chịu ngủ.
Tiểu Đào cuộn tròn bên cạnh, ngủ say sưa.
"Mẹ ơi, ngủ ngon."
Con bé lí nhí rồi chìm vào giấc mơ: "Chúc bố ngủ ngon..."
Tôi khép cửa nhẹ nhàng.
Quay đầu đã thấy Châu Thời Xuyên đứng sau lưng.
Tựa cửa sổ, ánh mắt anh dịu dàng đối diện tôi, nở nụ cười ấm áp.
Tôi bất giác hỏi: "Vết thương của anh còn đ/au không?"
"Bốn tháng rồi A Ngọc. Anh nghĩ việc ban ngày bế Duy Khanh đuổi theo xe hoa đã chứng minh mình khỏe rồi."
Tôi nuốt nước bọt, dù ánh mắt anh vẫn hiền hòa như xưa.
Nhưng sao tim tôi lại nóng ran đến thế?
Để xua tan cảm giác này, tôi mời anh xuống nhà uống rư/ợu.
Rư/ợu quả nhiên có m/a lực.
Từng ly từng ly, tôi dần buông lỏng hoàn toàn.
Nhìn khuôn mặt điển trai của Châu Thời Xuyên dưới ánh đèn mờ, tôi liếm môi, túm cổ áo anh hôn lên.
"Châu Thời Xuyên, môi anh khô quá, để em làm ẩm cho..."
13
Sau khi Duy Khanh nhập học, qu/an h/ệ giữa tôi và Châu Thời Xuyên cũng vào guồng.
Nhưng tôi vẫn bận sự nghiệp, ít khi hẹn hò, nhiều nhất là cùng ăn cơm.
Hôm đó vừa quay xong quảng cáo, tôi thấy xe anh đỗ bên ngoài.
"Đưa em đi gặp vài người bạn."
Châu Thời Xuyên đưa tôi đến một buổi tiệc rư/ợu nhỏ.
Bạn bè của anh đều là những người thành đạt trong nhiều lĩnh vực, trẻ tuổi nhưng có thành tựu.
Thậm chí nhiều người tôi chỉ thấy trên tạp chí kinh tế hay công trình nghiên c/ứu.
Châu Thời Xuyên khoác eo tôi, cười ôn nhu giới thiệu với từng người:
"Đây là phu nhân của tôi, Lục Ngọc."
Tôi nâng ly cười: "Mong mọi người chiếu cố."
Một người có vẻ là giáo sư đại học nhìn tôi nói:
"Vợ tôi rất thích phim của cô Lục, không biết xin được chữ ký được không?"
"Tất nhiên rồi."
Cuối cùng chúng tôi đến gặp một thanh niên quen mặt.
Tổng giám đốc trẻ Thanh Mông Entertainment - La Huyên.
Có lẽ s/ay rư/ợu, hắn vừa thấy Châu Thời Xuyên đã nhếch mép:
"Sao rồi? Nếu không phải tôi nói với vợ cậu chuyện bị thương để cô ấy lo lắng, chắc giờ cậu vẫn nằm viện một mình đấy. Giờ vợ con đầy đủ rồi, cảm ơn tôi thế nào?"
Châu Thời Xuyên nhìn hắn, khẽ nhếch môi: "Thì ra là cậu."
La Huyên sững sờ, ho sặc sụa quay sang tôi: "Lục Ngọc à, hôm qua có kịch bản hay lắm, mấy hôm nữa rảnh thì đưa Hồ Tĩnh đến công ty họp nhé."
Nói xong hắn cầm ly rư/ợu chuồn mất.