Vì sợ gã này nửa đêm xảy ra chuyện, ta canh hắn suốt đêm chẳng chợp mắt. Lại thêm một đêm vuốt ve đuôi hồ, tay ta mỏi nhừ không giơ nổi. Bao nhiêu mệt mỏi chồng chất, dĩ nhiên ta tiều tụy.
Thấy ta ủ rũ, hắn gi/ật mình hoảng hốt: "Nương tử, nàng làm sao thế?"
Đôi mắt hắn đầy lo lắng dõi theo. "Đừng nói nữa, để ta ngủ chốc lát." Ta bịt miệng hắn, đẩy hắn vào phía trong giường dọn chỗ.
Hắn chớp chớp mắt ngoan ngoãn gật đầu. Vừa chạm giường, ta lăn ra ngủ ngay.
Giấc ngủ say như ch*t, đến khi bị cảm giác ngứa ngáy trên mặt đ/á/nh thức. Ta ôm ch/ặt lấy chiếc đuôi hồ phá phách, dùng chân kẹp ch/ặt không cho cựa quậy. "Ta ngủ thêm chút nữa." Ta dụi mặt vào đuôi mềm mại bồng bềnh.
Khi tỉnh giấc, mở mắt đã thấy đôi mắt long lanh nước nhìn chằm chằm. Tiểu hồ ly mặt đỏ bừng, tay bấu ch/ặt tấm ga giường. "Nương... nương tử tỉnh rồi." Hắn ấp úng.
Chiếc đuôi trong lòng ta bỗng cựa mình. Nhìn đuôi hồ bị ta ôm ch/ặt, lại ngắm phản ứng kỳ lạ của tiểu hồ ly, ta chợt hiểu ra.
Vội buông tay lùi lại, động tác né tránh vô thức khiến hắn cúi đầu ủ rũ, đôi tai trên đỉnh đầu rủ xuống. "Xin lỗi, đuôi quá nh.ạy cả.m, ta không kiềm chế được, thật không cố ý."
"Nương tử ta sai rồi." Hắn mím môi nhìn ta bối rối.
Tỉnh táo lại, ta nhận ra hành động vừa rồi có lẽ làm hắn tổn thương. Chỉ là mở mắt đã thấy cảnh tượng ấy, ta khó tránh khỏi ngại ngùng. Một chút phản ứng thái quá.
Đang nghĩ cách giải thích, bàn tay hắn đã nắm vạt áo ta khẽ lay. "Nương tử~ Ta sai rồi." Giọng hắn kéo dài lảnh lót.
"Thật không cố ý mà." Hắn nghiêng đầu làm nũng. Tim ta đ/ập thình thịch. Hồ ly nũng nịu, ai chịu nổi?
Dù sao ta cũng không chống cự nổi. Hắn có tội tình gì? Hồ ly thời kỳ phát dục kh/ống ch/ế không nổi là chuyện thường. Ta tự trách mình sâu sắc.
"Không sao, ngươi không sai." Ta vuốt ve chiếc đuôi chẳng biết từ lúc nào đã áp sát.
Đôi mắt hắn sáng rực, nở nụ cười mím chi. "Vậy ta có thể động phòng với nương tử không?"
Nhìn con hồ ly được đằng chân lân đằng đầu, ta trầm mặc sâu thẳm.
"Không được sao?" Hắn chớp mắt liên hồi. Sao có thể dùng khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp này mà thốt lời dã man thế?
Ta thầm hét trong lòng. "Không được." Ta lạnh lùng cự tuyệt. Thật nực cười, giữa thanh thiên bạch nhật sao làm chuyện ấy được. Hắn không đoan chính, nhưng ta là người đứng đắn.
"Ái chà~" Hắn thở dài thất vọng. Này chàng trai, vẻ mặt tiếc nuối là ý gì?
10
Ta bỏ chạy khỏi phòng như bay. Hồ ly phát dục quá đ/áng s/ợ, phải hỏi tỷ tỷ hắn cho ra lẽ.
Dĩ nhiên có thể trực tiếp hỏi tiểu hồ ly, nhưng ngại quá. Thế nên ta tìm Nhị công chúa.
"Nhị điện hạ, cớ làm sao thế?" Ta mặt ủ mày ê trình bày đầu đuôi.
Nhị công chúa nghe xong liếc nhìn đầy thương hại: "Tộc Hồ chúng ta vừa thành niên đã vội tìm bạn đời, bởi phát dục kỳ khổ cực vô cùng, cần có người bạn đời hỗ trợ mới qua được."
"Tam đệ ta từ nhỏ yếu ớt, lại được phụ mẫu nuông chiều thành tính khí đỏng đảnh, chịu không nổi khổ, nên phát dục kỳ của hắn còn khắc nghiệt hơn bất kỳ hồ ly nào."
"Khổ cực cho nương tử rồi." Nàng nhìn ta đầy hả hê.
Ta méo xệch góc miệng. "Thế bạn đời của điện hạ đâu? Hình như chưa từng thấy."
"Hừ, bản cung cần gì bạn đời? Ta là nữ nhân của hồ ly ngạo thiên, đã đuổi gã ấy đi xa tự thuở nào." Nàng rung đùi đầy kh/inh mạn.
Nhớ lại dáng vẻ khổ sở đêm qua của tiểu hồ ly, lại ngắm vẻ tự tin của công chúa trước mặt, lòng ta trào dâng sự khâm phục. Quả nhiên là Điện hạ hồ ly ngạo thiên vĩ đại, có thể tự lực vượt qua phát dục kỳ.
Đôi khi ta nghi ngờ hai tỷ đệ này có lẽ đổi nhầm giới tính.
"Thôi được rồi, nàng mau về đi, không thì tam đệ ta lại khóc lóc đòi tìm." Rõ ràng Nhị công chúa đã nghe tin đồn gần đây, vội vàng thúc giục.
E rằng chậm một bước, tiểu hồ ly sẽ xông tới cung điện náo lo/ạn.
"Vâng vâng, tiểu nữ xin đi." Vừa đáp lời vừa rảo bước. Cung điện hoàng tộc Hồ ly quả thực mênh mông, đi mãi mới tới nơi.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, bóng người quen thuộc đã vội vàng lao vào lòng. "Nương tử đi đâu thế? Thiếp tìm mãi không thấy." Hắn ấm ức đỏ hoe khóe mắt.
Quả nhiên, nếu về muộn chút nữa hắn đã khóc. Hồ ly đỏng đảnh! Ta thở dài ngao ngán trong lòng, xoa xoa đôi tai hồ trên đỉnh đầu hắn.
Đôi tai hồng phấn run run trong lòng bàn tay. "Ta chỉ ra ngoài dạo chút."
"Lần sau cho thiếp đi cùng nhé? Thiếp sẽ rất ngoan." Hắn dụi dụi vào cổ ta. "Được thôi."
Ta vội gật đầu. "Đa tạ nương tử, thiếp thích nương tử nhất." Mắt hắn sáng rỡ, hôn lên trán ta. Hóa ra hắn dễ thỏa mãn thế.
11
Ta như thường lệ lôi họa bản ra xem say sưa. Phải nói họa bản yêu tộc viết quả thực kí/ch th/ích vô cùng.
Tiểu hồ ly dựa bàn nhìn ta chán chường. Chiếc đuôi bồng bềnh quấn lấy cẳng chân. Hắn liếc tr/ộm, thấy ta không phản ứng, đuôi men từ cẳng chân lên đùi, còn muốn tiến xa hơn.
Ta nắm ch/ặt đuôi hồ nghịch ngợm, đành nhìn hắn bất lực: "Có chuyện gì thế?"