“Tôi cứ tưởng quà sơn hào vị gì chứ, hóa đùi gà, buồn thật.”

“Tần Hân nghèo đến bữa ăn, đùi gà nên biết ơn rồi.”

“Nam quốc dân chắc thật lòng yêu ta. Nếu không, đâu kiệt đùi gà.”

...

Hạng Nguyên chê bủn xỉn liền vui, sai trợ lý giải thích cho mọi hiểu thế nào đùi gà.

“Mỗi đùi gà ở đây đều giá trên 10 triệu đồng.”

Lời trợ lý dứt, tiếng chê im bặt.

“Mỗi con gà khi sinh đã chăm Thức ăn bữa đều vận chuyển bằng máy bay núi Phong.”

“Cách chế biến đùi gà đều vô cầu kỳ. Đầu tiên bỏ toàn bộ thịt xươ/ng, sau tách lớp mỡ khỏi da gà. nhồi vào bên trong.”

“Chiếc vi cá ngừ, sâm, sào...”

Tiếng hít hà kinh ngạc vang lên ngớt.

Tôi đùi gà sào cắn một miếng thật to.

Hương vị quen thuộc ùa - da gà mỏng giòn ngấy, sợi mượt đầy đặn.

Liếc đám đông, kinh ngạc phát mọi ánh đều dán vào đùi gà trên rõ vẻ đói khát.

Chà, hóa mọi hà tiện tôi, đều nhịn ăn sao?

4

Hôm sau, lên diễn đàn trường.

#Nam_thần_quốc_dân_yêu_Lọ_Lem_Lọ_Lem_lại_là_tân_sinh_của_trường_ta#

#Nam_thần_tặng_Tần_Khả_Hân_đùi_gà_trị_giá_trăm_triệu#

#Tần_Khả_Hân_nghèo_rớt_mồng_tơi_phải_ăn_chực_từng_bữa#

#Nam_thần_quốc_dân_bị_rác_rưởi_bám_theo#

...

Tôi một vòng, chụp màn viết #Nam_thần_quốc_dân_bị_rác_rưởi_bám_theo# gửi cho Hạng Nguyên Hạo.

Hừ, rốt cuộc bám ai?

Xong khoác lên vai vải giá 10 triệu, chai.

Vừa bước khỏi ký túc xá đã Dương Phong chặn lại.

“Tần vì muốn ăn chực nên mới quyến Hạng Nguyên hả?”

Tôi ngước trời, đáp.

“Tần đã phá sản rồi, nghèo đến mức cơm ăn. Đừng tưởng Hạng Nguyên thật lòng yêu cô, anh đùa giỡn thôi.”

Hắn nói phẫn khích, hiểu hắn gi/ận gì.

“Liên quan gì đến anh?” nhướng mày.

Hắn méo xệch miệng, vào bộ dạng lem nhem tiếp chê bai:

“Cô mặc xoàng xĩnh thật đấy.”

“Viên Viên bộ quần áo đều dưới năm trăm.”

Tôi bật khành khạch.

“Tôi mặc năm trăm giờ.”

Hắn cười, ánh đầy bỉ.

Nhưng sau nụ trên mặt hắn băng.

“Bởi vì, món rẻ nhất mặc giá triệu.”

Nói xong, bước qua hắn rảo bước.

Phía sau vang lên tiếng gào thét lo/ạn:

“Tần toàn nói dối!”

“Thật sự giàu thì cần gì chai? Lừa vậy?”

“Tần còn tưởng mình tiểu thư à? coi thường thế?”

...

Tôi tiểu thư.

Tôi tiểu thư nhà giàu!

Nhưng luận, trễ giờ được.

Nếu đổi năm ngàn, hôm nay ăn tô mì gạo toàn rau, khỏi ăn chực.

Theo luật trò chơi, nhà, tự ki/ếm.

5

Tính——

Trong phú nhị tôi.

“Chị Hân ơi, sân trường tổ chức thi rổ, vứt đầy này, chị qua đi.”

Người Tiểu hơn khóa.

Nhưng nhà nghèo hơn đều gọi chị.

Tôi rep nhận” rồi nhanh chóng lên đường.

Không để mất.

Thế dưới ánh gh/en tị phát đám đông, hái vỏ chai.

Sao mọi cứ chằm thế nhỉ?

Chắc gh/en tị vì nhiều quá!

Tôi vội siết ch/ặt vải, sợ cư/ớp mất.

“Chị ơi——” Giọng gọi quen thuộc vang lên.

Bạn thân vải tới.

Tôi nhận ấy mẫu cũ năm ngoái, giá năm triệu.

Thấy hớt vội ôm ch/ặt mình.

Trần tham gia trò tiết sinh trường bên.

Chắc thấy trong phú nhị nên sang với tôi.

Không được, đồng ý!

Quả nhiên, căng phồng tôi, lấp lánh muốn.

“Chị hôm nay nhiều thật đấy.”

“Em đủ đổi một ngàn.”

Tôi mặt đen, lờ bước đi.

“Chị ơi, chị nhiều thế cho em ăn ké một bữa đi, xin chị đó.” vội kéo lại.

cho ăn ké, nhưng đòi tiền. vẫn nhớ rõ luật chơi.

Tôi chai, lại ta.

Thở dài n/ão nề.

“Hôm nay khoảng ngàn, m/ua bốn bánh bao, cho em vậy.”

“Cảm ơn Chị tốt với em nhất!” nước cảm động.

Tôi đem b/án rưỡi, m/ua bốn bánh bao, đưa cái.

Hai ngồi bên sân bánh khô, nước miễn phí lấy căng tin. đầu than vãn:

“Chị ơi em sắp chịu nổi rồi.”

“Chị xem, em g/ầy cả vòng rồi này.”

Tôi khuôn mặt bầu bĩnh, cánh tay mĩm, eo ngấn ta, quyết im lặng tiếp bánh.

vẫn lảm nhảm thật ồn ào.

“Vậy em bỏ cuộc đi.” mắt.

lập tức im bặt.

Trò chơi “hà tiện” kéo dài một tháng, đã qua mươi ngày.

Giờ bỏ nỡ.

Trò chơi các bậc phú huynh ngồi trò chuyện ngày đẹp trời bỗng nảy ý tưởng.

Bảo rằng để thử thách con cái.

Kiên trì một tháng bỏ cuộc thì coi đạt chuẩn, nhà kế gia sản.

Biểu tốt cộng điểm, xếp hạng cao thưởng riêng.

Bọn phú nhị nào quan tâm mấy tỷ gia sản.

Chúng màng đến vặt!

Nếu đạt, vặt sẽ băng một năm!

Trong phú nhị ba mươi thuộc hàng Và chính buộc tham gia.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thấy Khung Chat, Tôi Và Kim Chủ HE

Chương 16
Năm thứ ba làm người tình của Lục Hành Vân, tôi đã gom đủ tiền và quyết định chia tay hắn. Tối hôm đó, tôi đeo chiếc túi nhỏ, vui vẻ nói lời tạm biệt với hắn: “Lục Hành Vân, em đi đây. Anh phải tự chăm sóc mình cho tốt nhé.” Hắn ngồi chết lặng trên ban công hút thuốc, không nói một lời. Ngay khi tôi đặt tay lên tay nắm cửa, trước mắt bỗng hiện ra một loạt bình luận điên cuồng bay qua: ‘Bé ơi, mau nhìn chồng em đi, chỉ số hắc hóa sắp đầy rồi đó!’ ‘Hắn tưởng em định chạy theo thằng đàn ông rẻ rúng kia, chỉ cần em bước qua cánh cửa này là hắn sẽ nhốt em lại đó!’ ‘Mau quay lại nhận sai đi, hắn có thể dâng cả mạng sống cho em đấy.’ ‘Em cũng đâu muốn bị hắn trói trong phòng tối tra hỏi chuyện ấy ấy mỗi ngày, đúng không? Hả?’ Tôi cứng nhắc quay đầu lại, trong làn khói mờ mịt, ánh mắt của Lục Hành Vân khóa chặt lấy tôi...
886
4 Cụ Tôi Chương 15
8 Dâm Thi Diễm Cốt Chương 34
9 Xuân Điểu Chương 12.

Mới cập nhật

Xem thêm