Trong ký ức của ta, khuôn mặt nàng luôn dịu dàng, nở nụ cười tươi.

Nàng cùng ta vui đùa, dùng gấm nổi bóng lộng lẫy để may quần áo cho ta.

Mỗi lần vào cung, ta luôn được ăn vô số cao lương mỹ vị.

Trong thâm tâm, ta đã sớm coi nàng như mẫu thân.

Lớn thêm chút nữa, ta được phép vào Quốc Tử Giám học chung với hoàng tử công chúa.

Ngoài ta, trong giám còn có các công tử quý tộc khác.

Thuở ấy ta còn nhỏ, không hiểu vì sao họ ch/ửi ta là đứa không mẹ.

Họ vây quanh, bảo ta khắc ch*t mẹ, là đứa x/ấu xa.

Ban đầu, Thái tử Lý Ngọc còn che chở cho ta.

Nhưng khi chàng đi du học, bọn quý tộc càng hung hăng b/ắt n/ạt.

Về sau, phụ thân mời võ sư dạy ta võ công.

Cứ một người đến ta đ/á/nh một, hai người đến ta trị đôi.

Ta dọa nếu họ dám mách lẻo, sẽ bóp nát xươ/ng cốt.

Hễ ta còn ở Quốc tử giám, gặp mặt một lần đ/á/nh một lần.

Từ đó không ai dám khiêu khích.

Chỉ có điều danh tiếng ngang ngược của ta cũng lan xa.

15

Yến tiệc tan, từ biệt Hoàng hậu nương nương, ta đến thủy tạ tìm Bùi Chiêu.

Nhưng hắn vắng mặt. Đợi hồi lâu, hắn mới hốt hoảng xuất hiện, gò má ửng hồng.

"Xin... xin lỗi, nô nhi vừa... vừa đi giải quyết nỗi buồn."

Ta nheo mắt, liếc hắn từ đầu đến chân.

Đôi mày thanh tú, mũi lấm tấm mồ hôi, mu bàn chân bọc gấm kim tuyến dính vết bùn.

Hóa ra dự đoán của ta không sai, hôm nay hắn quả nhiên đi gặp Tam hoàng tử.

Trên đường đến nhà tiêu toàn lát đ/á xanh, làm gì có bùn đất.

"Nô tài hèn mạt!"

Một cái t/át không chút nương tay quất vào mặt hắn.

Vết bàn tay đỏ hỏn in rõ trên gương mặt.

Hắn choáng váng vì cú t/át, hỏi giọng oan ức:

"Vì sao?"

Hắn chắc mẩm ta không biết chuyện gặp Tam hoàng tử.

Bao năm qua, hắn tưởng giấu được bí mật.

Nhưng hắn đâu biết, từ ngày ta nhặt được hắn, mọi bí mật đã nằm trong lòng bàn tay.

"Vì sao ư?"

Ta kh/inh bỉ cười nhạt.

Áp sát hắn, móng tay x/é toạc lớp lụa mỏng, cắm sâu vào thịt da ng/ực.

Hắn đ/au đớn co rúm, thân thể r/un r/ẩy như búp bê sứ vỡ.

Ta càng hưng phấn, muốn hóa thành á/c q/uỷ, uống m/áu ăn thịt, nuốt chửng hắn.

Nhưng đang giữa hoàng cung, ta gắng giữ chút tỉnh táo, cắn nhẹ dái tai hắn thì thào:

"Bởi ngươi chỉ là đồ chơi. Đồ chơi không cần tự trọng. Chủ nhân trừng ph/ạt cần gì lý do? Hiểu chưa?"

16

Từ lần vào cung trở về, Bùi Chiêu thay đổi khiến ta không nhận ra.

Trước kia hắn như con nhím, gặp mặt là giương oai.

Giờ đây lại dùng mưu kế, giấu sắc, nép mình như chó con.

Cử chỉ ấy khiến ta chán gh/ét, xa lánh.

Thậm chí không thèm gặp.

Ta tháo xiềng xích, trả tự do.

Hắn lại hoảng lo/ạn.

Trời thu mưa lạnh, hắn quỳ giữa sân.

Thấy ta, hắn bò đến, ngửa mặt nhìn.

Nước mưa từ tóc rơi xuống cổ.

Da mặt trắng bệch như giấy.

"Uyên nhi, xin nàng thương xót ta được không?"

Ngày trước, thấy hắn thảm thương thế này, dục niệm đã dâng trào.

Chỉ muốn vùi dập, ép hắn rên rỉ van xin cho thỏa mãn.

Nhưng giờ đây, lòng ta nặng như đ/á đ/è, nghẹt thở.

Ta toan rời đi, hắn túm ch/ặt vạt váy.

"Đừng đi! Uyên nhi, trước kia đâu như thế này..."

Hắn thều thào, mặt đỏ bất thường.

Ta nhìn hắn bằng ánh mắt coi thường.

Giày gấm đạp lên ng/ực hắn, xoáy mạnh.

Bất ngờ hắn phun m/áu, ngất đi.

Ta lắc đầu thở dài:

"Đồ vô dụng, chơi chút đã hư."

Sai người đưa hắn về phòng, rồi một mình vào cung.

17

Chỉ ba tháng, triều đình đã đổi thay.

Hoàng thượng bệ/nh nặng liệt giường.

Tam hoàng tử cùng Quý phi nắm quyền, Thái tử bị vô hiệu hóa.

Hoàng hậu nương nương mặt không còn nụ cười, chỉ thấy u sầu.

Nắm ch/ặt tay ta, bà siết đến đ/au:

"Uyên nhi, Ngọc nhi hắn..."

Đôi mắt đẫm lệ, giọt nóng rơi trên mu bàn tay khiến ta run lên.

Gặp Thái tử Lý Ngọc, ta hiểu vì sao bà tuyệt vọng.

Mới ba tháng mà thân hình chàng tiều tụy.

Đứng dưới nắng, ánh sáng xuyên qua thân thể mỏng manh như sắp tan biến.

Tim ta thắt lại.

Chàng quay đầu nhìn ta, bình thản như mây trôi.

18

Nhìn đôi mắt ấy, ta mỉm cười chìm vào hồi ức...

Quốc Tử Giám năm xưa.

Cậu bé m/ập mạp má lúm đồng tiền, giả bộ nghiêm nghị đưa cây kẹo hồ lô cho bé gái tóc bím:

"Hôm nay Uyên nhi ngoan, Đại Tế Tửu khen không phá phách. Đây là phần thưởng."

"Tạ Thái tử ca ca!"

Bé gái nhảy cẫng đón lấy, cắn vội lớp đường đỏ rực. Vị ngọt tan trên đầu lưỡi khiến nàng nghĩ đó là món ngon nhất đời.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Bạn Trai Hôn Ước Từ Nhỏ Của Thiếu Gia Đệ Nhất Kinh Thành

Chương 18
Mẹ tôi và bạn thân của bà đều lấy chống là đại gia giới thượng lưu Bắc Kinh. Thế là hai người họ quyết đinh làm thông gia với nhau, nhưng trớ trêu thay lại đều sinh con trai. Từ nhỏ, "Thái tử Bắc Kinh" Hách Nhất Châu đã là kẻ bá đạo, luôn dọa tôi: "Khóc nữa là sau này anh không cưới em đâu." Tôi vừa nức nở vừa phân trần: "Em là con trai, anh không thể cưới em được." Lớn lên, không ngờ chúng tôi thật sự phải lòng nhau. Sau vài tháng hẹn hò chính thức, tôi đành đánh bài chuồn. Bởi vì tên tiểu bá vương ngày xưa giờ đã thành đại bá vương thực sự, thân thể tôi thật sự yếu đuối không kham nổi. Kết quả vừa trốn đi hưởng thụ được nửa tháng, tôi đã bị hắn bắt lại ở lễ hội té nước Vân Nam. Hắn liếc nhìn mấy anh trai vạm vỡ áo ướt sũng xung quanh, mặt lạnh như tiền: "Là cơ bụng anh không đủ đẹp, hay anh chưa đủ hăng say trên giường mà khiến em phải vất vả chạy đến tận đây tuyển hậu cung à?"
0
2 Hoài Lạc Chương 19
3 Phạm Quy Đắm Say Chương 26
5 Con Gái Trở Về Chương 22
9 Ân Trường Thọ Chương 23

Mới cập nhật

Xem thêm