Ê, cứ nhìn sang bên đó hoài, mê người ta rồi hả? Đi tè mà soi lại mình đi, tiền một bộ đồ của người ta b/án cả mày cũng không đủ. Đừng có mơ cao, anh em tụi này sẽ chiều chuộng mày tử tế."
"Cút đi! C/ứu mạng! C/ứu người!"
Bên Sở Niệm D/ao xảy ra chuyện rồi.
Tôi mắt thấy cô ấy bị x/é rá/ch áo, sau đó loạng choạng chạy về hướng chúng tôi.
Cô níu lấy tay áo Trì Phong, mắt đẫm lệ: "Anh Trì, c/ứu em."
Cô gái nhỏ nhắn r/un r/ẩy đến môi cũng phát run, đúng là khiến người ta động lòng thương.
Nhưng ngay giây sau, mặt cô đờ ra.
Trì Phong đẩy mạnh cô ra, ngay trước mặt Sở Niệm D/ao, hắn dơ tay chùi chỗ vải áo bị cô chạm vào, cuối cùng còn x/é luôn miếng vải đó vì cảm thấy quá bẩn thỉu.
Tất cả phong thái quân tử đều biến mất tiêu.
Làm xong xuôi, hắn quay sang tôi: "Anh thật sự không quen cô ta."
Vẻ mặt này của hắn tôi từng thấy qua, lần Hứa Tiểu Vi bắt gặp tôi và hắn dùng bữa riêng.
Hứa Tiểu Vi làm bộ dáng đ/au lòng như bắt gian, gượng cười: "Hóa ra hai người thân thiết thế này."
Trì Phong vội vàng phủ nhận qu/an h/ệ với tôi, nói chỉ là trùng hợp, mãi sau mới dỗ được nàng.
Giờ hắn đang làm gì vậy? Dỗ tôi ư?
Thông qua việc chà đạp một cô gái khác để lấy lòng phụ nữ, càng khiến tôi gh/ét cay gh/ét đắng.
Tôi khoác áo ngoài cho Sở Niệm D/ao, đỡ cô đứng dậy.
Cô như người mất h/ồn, chưa hoàn h/ồn sau cú sốc, lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể nào, anh Trì không phải người như thế."
Tôi nói: "Hắn vốn dĩ như vậy, chỉ là không giống hình tượng trong tưởng tượng của cô thôi."
Đối với người đàn ông mình thích, phụ nữ luôn có thói quen tô vẽ họ thành hình mẫu hoàn hảo. Đặt họ lên bệ cao không thuộc về mình, rồi tự cảm thấy không xứng, sinh ra mặc cảm.
Họ có thật sự tốt đẹp đến thế? Chưa bao giờ.
"Em không tin!" Sở Niệm D/ao gi/ật tay tôi ra, "Anh ấy chắc chưa nhận ra điểm tốt của em."
"Là em quá vội vàng, không nên tiếp cận th/ô b/ạo như thế. Đúng, chắc chắn là vậy."
Cô tự thuyết phục bản thân bằng mấy câu, rồi quấn ch/ặt áo ngoài, liếc Trì Phong một cái đầy tâm tư, rời khỏi quán bar.
7
Hôm sau, tôi nhận được tin.
Đêm qua, Sở Niệm D/ao suýt bị xâm hại, Trì Phong tình cờ đi ngang qua đã giải c/ứu và đưa cô về biệt thự ngoại ô của hắn.
Dĩ nhiên, không phải tòa Hứa Tiểu Vi đang ở.
Trong lòng Trì Phong, Hứa Tiểu Vi mãi là tồn tại đặc biệt nhất.
Nơi nàng từng ở, không cho phép bất kỳ ai làm ô uế.
Tôi đoán hiện tại Sở Niệm D/ao không ổn lắm.
Bởi đêm qua Trì Phong về nhà từ rất sớm.
Một cô gái, vừa trải qua biến cố, bị đưa đến nơi xa lạ, người mình ngưỡng m/ộ bỏ rơi, chỉ còn lại một mình trong căn nhà trống vắng, chắc sợ lắm nhỉ?
Nhưng đó không phải việc tôi cần lo.
Đường cô ấy tự chọn, trắc trở trên đường phải tự mình gánh.
Còn tôi, giờ phải giúp Tống gia chống lại sự đàn áp của Phó Hoài Cẩn.
Nam chính hẹp hòi này đã ra tay với Tống gia.
8
Th/ủ đo/ạn của Phó Hoài Cẩn th/ô b/ạo không kém.
Rút vốn!
Tập đoàn Phó từng đầu tư vào nhiều công ty của Tống gia, tổng vốn lẫn lãi lên đến hàng chục tỷ. Lượng tiền lớn thế mà hắn nói rút là rút?
Buồn cười thật.
Luật Công ty quy định, sau khi thành lập công ty, cổ đông không được rút vốn bất hợp pháp. Việc tự ý rút vốn thuộc hành vi trốn vốn, phải chịu trách nhiệm dân sự thậm chí hình sự.
Bá chủ m/ù luật, đúng là không sai.
"Ba, phòng pháp chế đã chuẩn bị xong chưa ạ?"
Ba tôi cười đáp: "Chưa từng đ/á/nh trận dễ dàng thế này."
Hôm sau, cửa nhà xuất hiện vị khách không mời.
Hứa Tiểu Vi khóc lóc: "Chinh Chinh, sao các người dám kiện Hoài Cẩn?"
Tôi không muốn nói chuyện với kẻ ngốc, định đi, bị cô ta níu lại.
Con nhỏ này không biết lấy đâu ra sức mạnh, tôi gi/ật mãi không ra, đành lườm: "Hắn không rút vốn thì tôi kiện làm gì?"
"Anh ấy chỉ muốn trả th/ù cho em, nếu không phải do chị lần trước nói em..."
Cô ta còn tỏ vẻ oán gi/ận.
Chồng cô ta chỉ định lật đổ công ty chúng tôi, còn tôi chỉ châm chọc vài câu thôi mà!
Thật đúng là tội đáng ch*t, lẽ ra tôi phải quỳ xuống lạy tạ họ mới phải!
Cảm giác tiếp xúc lâu sẽ nhiễm ng/u, tôi lập tức gọi người đuổi cô ta đi, dặn bảo vệ sau này cấm cửa loại t/âm th/ần này.
9
Đường rút vốn bị chặn, tập đoàn Phó ồ ạt b/án tháo cổ phần ở Tống gia, nhà tôi thu m/ua hết.
Đang lo không biết thu hồi cổ phần thế nào, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Trả đũa không thành lại để lộ sơ hở, Phó Hoài Cẩn nổi đi/ên trong công ty.
Ra lệnh nhân viên nếu không triệt hạ được Tống gia thì cuốn xéo.
Dân công sở thời nay đâu phải dễ b/ắt n/ạt, ngay lập tức mấy lãnh đạo cấp cao nghỉ việc, nhân viên cấp dưới bỏ đi không đếm xuể.
Trong số đó có vài nhân vật có tên tuổi trong tiểu thuyết, xứng danh tinh anh.
Ngay hôm đó, tôi dẫn đầu phòng nhân sự đến từng nhà mời họ về Tống gia.
Chớp nhoáng, cổ phiếu tập đoàn Phó lao dốc!
Lúc này, Phó Hoài Cẩn mới hoảng.
Hắn bắt đầu tung tin đồn bôi nhọ Tống gia, cài gián điệp thương mại vào công ty chúng tôi để tìm điểm yếu.
Đáng tiếc th/ủ đo/ạn quá thô thiển, ngay ngày đầu đã bị phát hiện, kèm theo đống trát tòa chất thêm chồng.
10
Hôm nay, tôi đang nằm thư giãn trên ghế xích đu ngoài vườn, Trì Phong tiến đến.
"Có việc gì?"
Tôi không nghĩ hắn đến chuyện vô cớ.
Trì Phong cắn môi, ngập ngừng hồi lâu mới lên tiếng: "Chinh Chinh, em rút đơn kiện đi."
Lời xin mà giọng điệu như ra lệnh.
Tôi kh/inh khỉnh: "Hứa Tiểu Vi đến gặp anh rồi?"
Nhìn biểu cảm đờ đẫn của hắn, tôi đã hiểu hết.
"Trì Phong, nếu anh là tôi, anh có rút không?"
Hắn đáp ngay: "Có."
Câu trả lời không thật lòng.
Trì Phong bề ngoài ôn hòa, thực chất xảo quyệt.
Trước đây khi tiếp quản công ty, hắn từ chối nhận toàn bộ nhân viên cũ.
Đối mặt với trăm người nước mắt ngắn dài, hắn không động lòng.
Giờ đây muốn làm người tốt ư?