Tiểu Phú Bà Mất Trí Nhớ

Chương 5

10/06/2025 14:04

“Trời ơi, không ngủ thì lạnh nhạt, ngủ xong lại ngọt ngào, đàn ông đúng là đỏng đảnh.”

“Thật mà, chuyện trước đây em đều quên hết rồi. Anh và em từng là bạn cùng trường, cùng câu lạc bộ. Hồi đó em bị b/ắt n/ạt, chính anh đã giúp em giải vây.”

“Từ lúc đó… anh đã để ý đến em rồi…”

Những chuyện đó tôi đã nhớ lại. Hồi đó tôi kiêu ngạo, có nhiều người theo đuổi nhưng chẳng ưng ai, đều từ chối thẳng thừng.

Có một kẻ cố chấp không chịu buông, xem lời từ chối như gió thoảng ngoài tai, thậm chí còn lên kế hoạch tỏ tình giữa đám đông. Sau khi bị tôi m/ắng cho một trận, hắn ta không theo đuổi nữa.

Hắn bắt đầu ch/ửi bới, bịa đặt chuyện x/ấu về tôi.

Lúc đó gia đình tôi đã khấm khá, thỉnh thoảng mẹ tôi lái xe sang chở tôi đi ăn uống, về nhà lại chất đầy túi hiệu. Hắn ta gặp ai cũng bảo tôi dựa hơi đại gia, coi thường sinh viên nghèo như hắn.

Bạn cùng phòng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng chẳng ai nói cho tôi biết lý do.

Bị cô lập, tôi cũng mặc kệ, một mình vẫn sống tốt.

Có lẽ vì không được lòng bạn bè, tôi quyết định gia nhập câu lạc bộ để kết thêm người mới.

Lời đồn lan truyền nửa học kỳ, mãi đến khi có người trong câu lạc bộ châm chọc thẳng mặt, tôi mới hiểu vì sao mình luôn bị hắt hủi.

Buồn cười thật! Tôi chất vấn thẳng mặt kẻ đó, Kiều Hân đứng bên cạnh nói móc nói méo, hạ thấp tôi để nâng mình lên.

Cô ta tự tạo hình tượng trong trắng, nhân vật chính đạo đức hiền lành.

“Không có lửa sao có khói? Đồ em mặc toàn hàng hiệu, bạn cùng phòng đã nói rồi, nhà em trước đây cũng bình thường, sao đủ tiền m/ua?”

Trong phòng họp câu lạc bộ, mọi người đều đứng về phía cô ta. Tôi chán chẳng muốn cãi, định xông lên t/át cho một cái rồi giải thích sau.

Phó Hằng bước từ cửa vào, đứng chắn trước mặt tôi: “Phụ thân của Cố Niên Niên là tổng giám đốc Công ty Cẩm Niên. Con gái ruột của Cố tổng mặc đồ này còn là giản dị lắm.”

“Tôi không muốn nghe những lời đồn vô căn cứ này nữa. Câu lạc bộ không chào đón kẻ ba hoa.”

Tôi ngẩng đầu nhìn chàng trai nhà họ Phó - người thừa kế tập đoàn Phó thị.

Vốn là nhân vật nổi tiếng trong trường, không ngờ lại đứng ra bảo vệ tôi.

Hai câu nói của Phó Hằng rửa sạch nỗi oan cho tôi. Từ đó... tôi thầm thương tr/ộm nhớ anh.

Chúng tôi ít khi gặp nhau. Dù cùng câu lạc bộ nhưng anh hơn tôi hai khóa, đã bắt đầu thực tập ở công ty gia đình, thoắt ẩn thoắt hiện.

Thỉnh thoảng đến trường cũng chỉ kịp liếc nhìn nhau.

Đến lễ tốt nghiệp, trong buổi tiệc chia tay câu lạc bộ, mọi người đều say khướt. Anh khẽ thì thầm điều gì đó bên tai tôi.

Xung quanh ồn ào quá, tôi chẳng nghe rõ.

Lúc đó Kiều Hân thấy chúng tôi thân mật, chen ngang vào nâng ly chúc rư/ợu.

Thế nên đến giờ tôi vẫn không biết anh đã nói gì.

Tốt nghiệp xong, mỗi người một ngả. Tôi đi du lịch khắp nơi, chơi bời nửa năm mới về nhà làm việc nghiêm túc.

Bố cho vốn để khởi nghiệp, không ngờ thành công. Tôi mở công ty thời trang, tuy lúc đầu chật vật nhưng dần cũng đứng vững.

Mấy năm sau, trong một buổi dạ tiệc, tôi nghe đồn ông chủ nhà họ Phó nổi trận lôi đình vì Phó Hằng từ chối hôn sự. Cụ già tuyên bố: “Không cưới vợ thì đừng mong nắm quyền!”

Phó Hằng bị thất sủng hai tháng, bị loại khỏi mọi việc công ty. Anh cầm ly rư/ợu đứng góc phòng, ánh mắt u uất vì bất đắc chí.

Vô cớ khiến tim tôi đ/ập lo/ạn.

Có lẽ rư/ợu vào lời ra, tôi uống cạn ly, hùng hổ tiến đến.

“Học trưởng Phó, một mình à?”

Tôi gắng tỏ ra bình tĩnh: “Nghe nói anh bị ép hôn, thật trùng hợp... em cũng thế.”

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm khiến tôi ấp úng: “Chẳng nhẽ... chúng ta hợp tác... ký hôn ước gì đó...”

Không ngờ nhận được câu trả lời: “Được.”

Chỉ tiếc sau này, vì cái “hợp đồng” đó, tôi chẳng dám vượt qua ranh giới.

Dù thỉnh thoảng mẹ chồng đến ở cùng, phải ngủ chung phòng, tôi vẫn giả vờ kẻ vạch phân chia.

Hai năm kết hôn, chúng tôi sống như bạn cùng phòng.

Thế mà giờ anh bảo đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên.

Đùa tôi à?

Phó Hằng cúi mắt: “Em còn nhớ trước khi cưới, em nói chuyện điện thoại rằng sao có thể thích anh, chỉ là bị ép hôn.”

“Anh tưởng em thật sự không có tình cảm...”

...

Đấy không phải lúc tôi tán gẫu với bạn gái sao? Họ trêu tôi thầm thương anh, tôi cứng họng một chút không được à?

Tức ch*t đi được!

“Thôi đừng nói chuyện đó nữa, em phải điều tra cuốn tiểu thuyết kia.”

Tôi kéo tay anh không được, anh với lấy ly trà sữa của tôi: “Chưa uống hết.”

28 tuổi rồi, chuyển hóa kém, một ly trà sữa phải chạy bộ ba ngày. Nếm chút đỉnh thôi, uống hết thì khổ.

“Lãng phí không tốt.” Anh vừa nói vừa nhấp ngụm trà sữa, không hiểu sao tai lại ửng đỏ dần.

Uống trà sữa mà cũng đỏ mặt?

Tôi gi/ật mình nhận ra đây là nụ hôn gián tiếp.

Trời, Phó Hằng...

Má tôi cũng nóng bừng.

8

Kết quả điều tra cho thấy tác giả cuốn tiểu thuyết là người Kiều Hân thuê, chuyên viết truyện thỏa mãn ảo tưởng.

Đúng là cóc ghẻ bám chân - không cắn nhưng đủ gh/ê t/ởm!

Đáng trách nhất là tôi lại tin vào chuyện nhảm đó!

Tưởng mình là á/c nữ phụ, định ly hôn lấy vài tỷ an hưởng tuổi già.

Ác cái nỗi gì!

“Không thể bỏ qua chuyện này! Cấm cửa cuốn tiểu thuyết đó!”

“Ừ, cấm.”

“Còn tại anh không dẫn em đi chơi, nếu cho báo gi/ật tít vài kiểu ảnh, đ/ộc giả đâu đến nỗi đẩy thuyền anh với Kiều Hân?”

“Ừ, ngày mai anh tiếp tục xin nghỉ đưa em đi chơi.”

“Nữa! Em sẽ thuê trăm người viết truyện, biến Kiều Hân thành á/c nữ!”

“Ừ, đều nghe em.”

Nghe lời thế cơ à?

“Em thích biệt thự bên sông Trừng Giang.”

“Ừ, m/ua cho em.”

“Tối nay em muốn trói tay anh mà làm.”

“Ừ... Hả?”

Thế là trải qua một đêm cuồ/ng lo/ạn... Tôi rất hài lòng. (๑>؂

Sau đó, tôi gối đầu lên tay anh, nũng nịu đòi nghe chuyện cũ: “Em mất trí rồi, quên hết chuyện của chúng ta rồi. Rốt cuộc anh thích em thế nào?”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm