「Hằng nhi hồ đồ a, ngã nhữ phụ tử, hà chí ư thử.」

Tướng quân Quý ném đ/ao xuống, quỳ gối trên đất. Dung Hằng biết đại thế đã mất, toàn thân bắt đầu đi/ên cuồ/ng.

Hắn chĩa ki/ếm về phía hoàng đế, mắt tràn đầy phẫn nộ cùng bất cam.

「Thiên gia phụ tử hà lai thân tình? Từ nhỏ tới lớn, trong mắt ngoại nhân, phụ hoàng đối với hắn yêu cầu nghiêm khắc, luôn bất mãn, còn với ta lại hữu cầu tất ứng. Ta tưởng phụ hoàng yêu ta, nhưng sau này mới hiểu, tất cả những gì phụ hoàng làm chỉ để mài giũa hắn, khiến hắn thành vị trữ quân ưu tú hơn. Còn ta, cùng mẫu phi, cả nhà họ Quý đều chỉ là quân cờ lót đường cho hắn mà thôi!

「Vì sao? Tại sao? Cớ gì đối xử với ta như vậy? Ta chỗ nào không bằng hắn? Phụ hoàng nói đi!」

Dung Hằng tức gi/ận, cầm ki/ếm ch/ém về phía hoàng đế. Trong chớp mắt, Dung Cảnh nhặt thanh đ/ao của tướng quân Quý dưới đất, một đ/ao ch/ém tới.

Dung Hằng ngã xuống vũng m/áu, nhìn về hướng hoàng đế, không chịu nhắm mắt.

Hắn nói: 「Phụ hoàng, nhi thần bất cam a...」

Dung Hằng đã ch*t, tướng quân Quý kịp thời ngừng tổn thất, tránh khỏi tội trảm đầu.

Nhưng nhà họ Quý tham gia mưu phản, cuối cùng vẫn bị tước binh quyền, lưu đày tới Lĩnh Nam, con cháu ba đời vĩnh viễn không được trở lại kinh thành.

Thục phi biết tin con trai ch*t thảm, mẫu gia lưu đày, lòng như tro tàn, tìm sợi dây thắt cổ t/ự v*n trong cung.

Hoàng đế thân thể ngày càng suy nhược, sợ đại hạn sắp tới, bèn sớm thiện vị cho Dung Cảnh.

Dung Cảnh gần đây vì việc đăng cơ bận rộn khôn cùng, sớm hôm ra vào, Liễu Ngọc D/ao cũng thần bí khó lường. Một mình ta trong viện nhàn rỗi vô cùng.

Hôm nay may mắn hắn rảnh rang, về phủ liền vội vã tới viện ta, cùng ta dùng bữa.

Dung Cảnh trước mặt ngoại nhân luôn giấu hỉ nộ không lộ, duy chỉ với ta, thả lỏng dễ chịu. Ta thấy nụ cười không giấu nổi nơi khóe mắt hắn, biết người này ắt có chuyện vui.

「Điện hạ hôm nay sao vui thế, trong cung có hỉ sự sao?」

Hắn gắp cho ta một đũa tôm, cười hỏi: 「Uyển Nhu, làm hoàng hậu của ta nhé?」

Ta gi/ật mình rơi cả thìa trong tay. Đừng nói ta chỉ là thị phi, chỉ xem xuất thân đã không đủ tư cách làm hoàng hậu. Nếu thật sự làm, sợ rằng sẽ bị đám lão thần chê trách ch*t mất.

「Thiếp vạn vạn không dám tiếu tưởng.」

Dung Cảnh nhíu mày, hơi bất duyệt.

「Sao gọi là tiếu tưởng? Là ta cố ý muốn lập ngươi làm hoàng hậu. Ta thích ngươi, liền muốn ban cho ngươi vinh diệu tương xứng. Hơn nữa, hôm đó ngươi xông vào Kim loan điện c/ứu ta, đâu phải gan rất lớn sao?」

「Thiếp... thiếp lúc đó tưởng... tưởng điện hạ thật sự không xong rồi, nên mới xông vào.

Ngươi sợ ta ch*t?」

「Sợ.」

「Vì sao sợ? Vì vinh hoa phú quý, quyền lực địa vị, hay vì cái khác?」

Hắn đột nhiên tới gần, nhìn thẳng mắt ta, đòi câu trả lời.

Lần này, ta không né tránh nữa, nhìn thẳng vào nội tâm mình.

「Bởi vì thiếp yêu điện hạ, thiếp rất sợ mất điện hạ.」

Dung Cảnh đại hỉ, ôm ta vào lòng, chụt một cái hôn lên trán ta.

「Thế là xong! Chúng ta yêu nhau, liền phải ở bên nhau thật tốt. Ngươi không cần lo lắng chuyện khác, nhà họ Liễu sẽ ủng hộ ngươi làm hoàng hậu.」

Ta ngẩn người: 「Nhà họ Liễu ủng hộ thiếp? Vì sao?」

「Bởi vì ta đêm nay sẽ rời đi.」

Cửa truyền tới giọng nữ, Liễu Ngọc D/ao một thân nhung phục, tới từ biệt chúng ta, phía sau còn có Thần Ngạn đi theo.

「Liễu tỷ tỷ, sao đột nhiên muốn đi?」

「Nhân các hữu chí, thứ ta muốn không ở nơi đây, tất nhiên phải tới nơi mình muốn hơn.」

Nàng bước tới trước, tháo chiếc vòng tay đeo cổ tay, đeo cho ta.

「Đây là vòng tay lúc ta nhập cung, hoàng thượng ban tặng. Ngài hy vọng ta có thể ở bên Thái tử, cùng hắn đồng cam cộng khổ. Nay ta đưa nó cho muội, cũng hy vọng hai người có thể dài lâu. Muội à, nếu có một ngày muội muốn tới Tây Bắc xem lạc đà, nhớ tới tìm tỷ.」

Nàng phóng khoáng rời đi, cùng Thần Ngạn hai người cưỡi ngựa rời kinh thành ngay đêm. Ta nhìn bóng lưng nàng, trong lòng thầm chúc nàng trân trọng.

Dung Cảnh đi tới, khoác vai ta.

「Trời đã tối, nghỉ ngơi sớm đi. Hậu nhật đăng cơ đại điển ta muốn cùng phong hậu đại điển cử hành chung.」

「A, nhanh thế ư?」

「Ta một ngày cũng không muốn chờ nữa, chỉ muốn minh môi chính thú, giữ ngươi bên cạnh. Để ngươi không suốt ngày sợ đông sợ tây, khiến ta luôn lo lắng một ngày ngươi sẽ rời xa.」

Ta tựa vào ng/ực hắn, đưa tay vuốt ve nét mày người này. Kiếp này ta may mắn biết bao, gặp được người tốt như hắn.

「Điện hạ, thiếp luôn muốn biết, vì sao điện hạ lại thích thiếp đến thế.」

Dung Cảnh nhìn ta, dường như nhớ tới điều gì, xoa đầu ta.

「Năm ta mười hai tuổi, mẫu hậu bệ/nh thất. Vì phụ hoàng đưa ta tới quân trung luyện tập, nên ta không kịp gặp mặt người lần cuối.

Sau khi hồi kinh, có một thời gian ta thường tới chùa thắp hương, cầu bình an cho lai sinh của mẫu hậu. Lúc đó ta cảm thấy, phụ hoàng không yêu ta, người yêu ta là mẫu hậu cũng không còn. Ta là đứa trẻ cô đ/ộc nhất thế gian.

Ta nằm giữa mưa bão, không chịu đứng dậy, bỗng thấy từ xa một tiểu nha đầu, búi tóc trái đào lộn xộn, chân đất, đặt cho ta một chiếc ô.

Nàng nói: 『Mệnh chỉ có một, bất luận gặp chuyện gì, đều phải sống thật tốt.』

Ta nhớ ra rồi. Năm đó cả nhà theo lão thái thái tới chùa thắp hương. Ta nhân lúc không ai quản, lén chạy tới hậu sơn đ/ốt vài nén giấy cho di nương ch*t vì bệ/nh đi/ên.

Ai ngờ trời đổ mưa lớn. Ta sợ áo giày ướt sẽ bị đại phu nhân đ/á/nh m/ắng, bèn chân đất cầm ô chạy về.

Trên đường về, gặp một thiếu niên nằm trên đất.

Ta nghĩ, hắn ắt khổ hơn ta, bèn để lại ô cho hắn, bảo mệnh người chỉ một, phải sống cho tốt.

Kết quả về vẫn bị ướt, bị đại phu nhân ph/ạt quỳ trong nhà thờ lâu lắm. Nhưng ta không hối h/ận.

Hóa ra nhân duyên chúng ta bắt đầu sớm đến thế.

- Hết -

Hôm nay ăn quýt.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm