Kỳ Vân Chương cười mỉa mai một tiếng, lập tức cúp máy, ném điện thoại lại cho tôi.
13
Tôi nghĩ thầm không biết Hà Dư có đang một mình uống rư/ợu bên ngoài không, liệu có an toàn không.
Đang phân vân không biết có nên hỏi thăm anh ta không.
"Đứng ngẩn người ra làm gì?" Kỳ Vân Chương lên tiếng.
Tôi kể lại những điều mình nghĩ cho anh nghe.
Ánh mắt người đàn ông lập tức trở nên tối tăm khó hiểu.
Anh nghiêng đầu dập tắt điếu th/uốc, kéo mạnh tôi đến trước mặt.
Bàn tay nắm lấy gáy tôi, ý cảnh cáo rõ ràng.
"Có phải anh đã quá nuông chiều em rồi không, hả?"
"Để em thoải mái nhớ nhung người khác trước mặt anh như thế?"
Gáy tôi tê dại từng cơn.
Sau khi nhắn tin cho bạn của Hà Dư, bảo anh ta gọi điện cho Hà Dư, tôi lập tức tắt điện thoại.
Người s/ay rư/ợu không chỉ mỗi Hà Dư.
Còn có người đàn ông trước mặt, anh ta nguy hiểm hơn Hà Dư nhiều.
"Em sai rồi."
Tôi nhìn anh chăm chú, hy vọng anh cảm nhận được sự chân thành của tôi.
Rõ ràng Kỳ Vân Chương đã tiếp nhận thông điệp này, buông tay khỏi gáy - nơi nắm giữ vận mệnh của tôi.
Thay vào đó, anh nắm tay tôi đặt lên cà vạt của mình.
"Cởi giúp anh."
Tôi nuốt nước bọt, cố gắng phớt lờ ánh mắt nóng bỏng từ phía trên để tháo.
Tiến triển nhanh quá...
Kỳ Vân Chương cười thích thú, không vạch trần sự lúng túng của tôi.
Người trước mặt chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt buông lỏng xiên xẹo, tay áo cũng xắn lên đến cẳng tay.
Trang phục chỉnh tề, nhưng lại toát lên chút phong lưu khi anh khoác lên.
Đôi tai tôi lại không chịu nghe lời mà đỏ ửng lên.
Khi cà vạt được cởi ra, đôi môi người đàn ông lại phủ lên tôi.
Khác với lần trút gi/ận nãy giờ, lần này giống như sự rung động giữa những người yêu nhau hơn.
Tưởng rằng Kỳ Vân Chương sẽ làm gì đó, nhưng thực tế tay anh vẫn an phận đặt trên eo tôi.
Khiến trái tim bối rối của tôi bình ổn trở lại.
Kết thúc nụ hôn, tôi vô thức ngẩng đầu nhìn anh.
Kỳ Vân Chương như hiểu tôi đang nghĩ gì, nheo mắt liếc tôi.
"Em còn muốn làm gì nữa không?"
"Không không, không muốn làm gì hết." Tôi lập tức lắc đầu.
Về sau mỗi lần đều chỉ hôn nhau, khi thấy Kỳ Vân Chương mặc áo sơ mi đều chủ động nới lỏng cà vạt trước, tôi mới biết anh chỉ đơn giản là gh/ét cà vạt cản trở động tác của mình mà thôi.
14
Trong khoảng thời gian ở bên Kỳ Vân Chương.
Hành động quá đáng nhất của anh với tôi thường ngày, cũng chỉ là hôn mà thôi.
Tôi không cảm thấy trạng thái này có gì không ổn, thậm chí còn rất thích cảm giác nhẹ nhàng lâu dài này.
Nhưng tôi đã bỏ qua một điều.
Kỳ Vân Chương là một người đàn ông gần 30 tuổi.
Anh là một người đàn ông trưởng thành.
Giống như tuyệt đại đa số đàn ông, sẽ không dừng lại ở việc hôn với bạn gái đơn giản như vậy.
Còn hành động bất ngờ này của anh, tôi không ngờ mình lại nghe được lời giải thích từ miệng Hà Dư.
Kỳ Vân Chương đi công tác Hồng Kông, bận đến mức hầu như không có thời gian nhắn tin cho tôi.
Nhưng đêm thứ hai, tôi lại thấy anh trên trang nhất tin giải trí.
"Nữ minh tinh hàng đầu đương thời nửa đêm ôm hôn bạn trai trong xe, đối phương lại là đại gia họ Kỳ trong giới tài chính."
Paparazzi dường như đứng rất xa, cộng thêm ánh sáng mờ mịt trong xe.
Chỉ có thể mơ hồ thấy hai người trong xe đang hôn nhau, không rõ mặt người đàn ông.
Tôi vô cùng chắc chắn rằng, chiếc xe trong bức ảnh này là của Kỳ Vân Chương.
Anh từng dẫn tôi đi chơi Hồng Kông, chính là lái chiếc xe này.
Nhưng điều này không thể khẳng định chắc nịch rằng người đàn ông đó chính là Kỳ Vân Chương.
Tin này đã gây bão.
Hà Dư cũng thấy, hiếm hoi gọi điện cho tôi.
Anh ta không ngạc nhiên về chuyện tôi và Kỳ Vân Chương ở bên nhau.
Bởi tôi hiếm khi gọi Kỳ Vân Chương là chú nhỏ trước mặt người ngoài.
Mọi người chỉ nghĩ anh là một người anh không cùng huyết thống bình thường mà thôi.
"Người trong ảnh chắc là bạn trai em rồi, em nghĩ sao, Sở Nguyện?"
Tôi không quen kể chuyện giữa tôi và bạn trai cho người khác nghe.
Đặc biệt là khi người này lại là Hà Dư.
Tôi đang định qua loa cho xong, anh ta lại lên tiếng.
"Em không chút nghi ngờ gì sao?"
Lời nói mang tính dẫn dắt này khiến tôi nhíu mày.
"Đây là chuyện riêng của em."
Hà Dư nhẹ giọng, "Sở Nguyện, anh không có thành kiến với anh ta."
"Anh chỉ đứng từ góc độ một người đàn ông bình thường để suy nghĩ mà thôi." Anh ta dừng lại, quả quyết hỏi, "Hai người ở bên nhau lâu như vậy, chẳng có chuyện gì xảy ra phải không?"
Tôi há miệng, kinh ngạc vì sao anh ta đoán được.
Nhưng tôi càng gh/ét việc người ngoài cuộc nhắc đến chuyện này.
Hà Dư lại không cho tôi phản bác cơ hội, anh ta khẳng định sự im lặng của tôi.
"Biết tại sao không?"
Anh ta cười lạnh một tiếng, "Bởi anh ta cảm thấy em còn quá nhỏ, sợ cảm thấy tội lỗi. Nhưng mà, vấn đề cá nhân của anh ta cũng không thể không giải quyết. Vừa hay lúc này nữ minh tinh kia tự đưa thân đến, miếng mồi ngon ngay miệng làm sao anh ta có thể bỏ qua?"
Nghe có vẻ rất có lý. Nhưng, "Tôi quen Kỳ Vân Chương hơn mười năm, tôi hiểu anh ấy là người thế nào hơn anh."
Tôi bình tĩnh phản bác, "Người trong xe không rõ mặt, anh đã vội khẳng định là Kỳ Vân Chương. Nếu không phải thì sao, anh có nghĩ mình sẽ gánh hậu quả gì không? Tôi đã bật chức năng ghi âm cuộc gọi, đội ngũ luật sư của Kỳ Vân Chương có thể kiện anh chỉ dựa vào đoạn nói này, anh gánh vác nổi không?"
Hà Dư c/âm nín. Phao tin đồn nhảm là không tốn chi phí, nhưng vẫn có kẻ không hiểu đạo lý suy nghĩ kỹ trước khi nói, chủ quan võ đoán đặt điều cho người khác.
"Hà Dư, đừng gọi điện lại nữa."
"Như bạn trai tôi nói, anh có rảnh không?"
Qua tiếng nhiễu điện, tôi đều nghe thấy tiếng anh ta nghiến răng.
"Sở Nguyện, em thật không biết điều!"
Tiếp theo là tiếng "bộp", cúp máy.
15
Tôi hơi tức gi/ận, lại gọi điện cho Kỳ Vân Chương.
Máy tắt.
Gọi tiếp vẫn tắt.
Sự bực bội trào lên, tôi tức tối ném điện thoại sang một bên, ôm gối thu lu trên ghế sofa ở nhà.
Không khí yên tĩnh đến ngột ngạt, tôi chớp mắt, giọt nước mắt rơi tõm.
Không phải vì tôi nghi ngờ Kỳ Vân Chương thật sự có điều gì với nữ minh tinh hàng đầu kia.
Tôi chỉ đơn thuần cảm thấy bất bình, thấy oan ức cho anh.
Anh chắc chắn bị fan của nữ minh tinh ch/ửi rủa thậm tệ.
Lần đầu tiên nhận ra căn nhà này dường như quá trống trải.
Hoặc có lẽ, là vì tôi nhớ Kỳ Vân Chương.