Bởi từ đầu giờ, chưa thực dùng tâm.

Trong Chu Bùi, chắc chắn cũng bạch nguyệt quang.

Người đó là ai, không cần cũng rõ.

11 Trung tâm thương mại.

Tôi chăm chú phụ Chu Bùi chọn quà, khi dạo qua cửa hàng trang sức, mẫu mã lên đều khiến tưởng hình ảnh Quan Điềm Điềm thử.

Đúng là tốt Trung Quốc chính hiệu.

Nhưng...

Chưa tìm được quà Quan Điềm bày trước mặt.

Chu Bùi thững đi ngang khẽ dừng chân.

"Thích à?"

Anh lướt điện thoại, thử xem đi."

Không được, thử vòng. Sợ hiệu ứng không dùng tay vén nhẹ mái tóc dài, ngẩng mặt hỏi anh: "Đẹp không?"

Ánh Chu Bùi đọng trên gương mặt tôi, thoáng ngẩn ngơ.

Tỉnh lại, cất điện thoại, "Thôi, đi chỗ khác xem."

Nói nhanh cửa hàng.

Tôi ngượng ngùng tháo nhân xin lỗi vội đuổi theo.

Chu Bùi dường như kiên nhẫn, không muốn tục dạo nữa.

Anh tắt điện tục, sang tôi: "Đói thôi."

"Còn món quà thì...?"

"Không m/ua nữa."

Chu Bùi dắt lên tầng, chọn quán lẩu.

Bạn năm, vẫn nhớ sở của tôi.

Nhớ cay x/é, lá lẩu, bò viên thịt bò Mỹ.

Chu Bùi vốn không được cay.

Ấy vậy hôm nay, bất ngờ gọi nồi đỏ, vừa vừa uống nước tục.

Trong lúc xem điện thoại, lén liếc nhìn.

Làn khói nghi ngút làm đi giọt mồ tấm trên sống cao.

Anh thực bị cay hành hạ.

Bao gặp vô số chàng trai ưa nhìn. Người kẻ đi, đủ mọi cách.

lạnh lùng, dịu dàng, cả cậu trai trẻ làm nũng.

Nhưng ai giống Chu Bùi.

Tôi vẻ ngỗ nghịch, phóng khoáng ánh kiêu nơi anh.

Hai trôi nét đã đôi phần. Thế cần ngồi đó, trái tim thổn thức.

Tôi nghĩ...

Có lẽ bạch nguyệt trở nên đặc biệt bởi tiếc nuối khôn khi không tới.

...

Bữa dở dang, Chu Bùi nhà sinh.

Khi trở lại, tiền: "Điện pin, thanh giúp. giữ cho."

Không nghi ngờ, cầm điện đi tiền.

Trên đường về trường, Chu Bùi nhiên bài hát.

"No Trouble".

Đây là ca khúc thời cấp ba, bởi bài hát như viết chính mình.

"Không sao, chúng thôi. Vậy nên lý do xa cách."

"Em nơi bóng hình, biến thành niềm đ/au Vai diễn duy trì, giữ vững chấp nhất..."

Hai chưa nghe bài này.

Giai điệu lên, xót.

Về ký túc xá, tìm tai nghe trong túi, bất ngờ trang sức.

Cái gì đây...?

Mở ra chính là thử lúc chiều.

Hóa ra, lúc Chu Bùi giả vờ đi sinh là m/ua nó.

Việc bảo đi là cái cớ tôi.

Tiền hơn hai trăm, trị vài nghìn.

Nhìn lại, trong còn ng/uệch ngoạc chữ: công".

Đúng là chữ gà của Chu Bùi.

12 định cổ, từ chối.

Lúc ấy, Chu Bùi cầm điếu th/uốc trên tay, gằn giọng: biết mà, đồ đã tặng không lại."

"Không thì vứt đi."

Biết không nhắc nữa.

Không rõ Chu Bùi về đây lâu, sắp cuộc thi mô hình học quan Mấy ngày qua vì học bị trì hoãn.

Tôi nhắn báo ôn thi, Chu Bùi đồng ý ngay.

"Ôn tốt đi, đạt nhất thưởng."

Thực muốn hỏi: thưởng là làm được không?

Nhưng đương nhiên không dám.

Tôi còn biết giữ diện.

Ấy vậy tìm đến.

Anh học cùng ngành, khóa trên. Nghe ngoái đoạt nhất tỉnh cuộc thi mô hình.

Lục đề nghị giúp ôn tập.

Tôi nhận ngay, e hỏi: "Có phí không? Dạo hơi chật ví."

"Anh không thiếu tiền." kính gọng toát lên vẻ nho nhã điềm đạm.

Nhưng nghĩ câu giữ kẽ" của cảm giác giống kẻ giả tạo.

Dừng nhịp, câu: thiếu gái."

Tôi cười xòa: tìm đi, biết theo đuổi anh."

"Ừ."

Lục khẽ đáp, ánh hướng về tôi.

"Nhưng kiểu... theo đuổi hời hợt dở giữa chừng. Phải làm sao?"

Đôi đẹp lạ, không mang vẻ ngang tàng như Chu Bùi, dịu dàng tỏa sáng.

Khi chăm chú nhìn ai đó, tựa như ngân hà lấp lánh trong tầng mây.

Tôi bối rối cúi đầu giả vờ xem sách.

"Bỏ dở thì đành chịu vậy."

Lục cười, trưa đó dắt đi món trộn.

Trùng quán gặp Chu Bùi.

Đối là Quan Điềm Điềm.

Chu Bùi không tôi, đang mải trò chuyện Tiết trời đầu thu, nàng cũng váy ngắn như hôm đó.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Chơi Cùng Chú Nhỏ Của Bạn Trai Cũ

Chương 21
Tôi bị khiếm thính từ lúc sinh ra. Trong quán bar, Chu Vọng kẹp điếu thuốc bằng một tay, tay kia ôm lấy tôi. Bạn của hắn nhìn tôi một cái, rồi quay sang hỏi Chu Vọng: “Cậu thật sự thích đàn ông à? Thích cậu ta điểm gì thế?” Chu Vọng hờ hững đáp: “Ai mà thích đàn ông chứ? Tôi đâu phải đồng tính. Lần nào hôn cậu ta cũng thấy ghê.” Chu Vọng rít thuốc, nói. Người bạn kia cười cợt: “Nói vậy không sợ cậu ta nghe thấy à?” Chu Vọng cười dịu dàng với tôi, nhưng lời nói ra lại khiến toàn thân tôi lạnh toát: “Cậu ta ghét mấy chỗ ồn ào, mỗi lần đến đều không mang máy trợ thính, không nghe thấy đâu.” “Thế sao lúc đầu còn quen với cậu ta?” “Lần đầu tiên gặp gay ngoài đời.” Chu Vọng phủi tàn thuốc, vẫn giọng điệu hờ hững: “Muốn chơi thử thôi.”
1.33 K
2 Đêm Nghi Ngờ Chương 12
5 Tiểu Thiếu Gia Chương 12
11 Trường Nam Sinh Chương 11.2
12 Phúc Xà Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm