Nhặt được một bé thây ma

Chương 10

10/09/2025 12:12

Đây chính là Tống Dụ của tôi, thật đáng tự hào làm sao!

Tống Dụ nói với tôi, loại th/uốc này tuy có thể tách đ/ộc tố zombie khỏi hệ th/ần ki/nh của x/á/c sống để họ trở lại bình thường, nhưng quá trình này khá dài.

Tùy vào lượng đ/ộc tố trong cơ thể, thời gian cần thiết cũng không giống nhau, thông thường mất khoảng một tuần.

Việc tách đ/ộc tố sẽ vô cùng đ/au đớn, có lẽ một số người sẽ không chịu nổi trong quá trình này.

"Thế-"

Tôi muốn hỏi, vậy tiểu zombie thì sao? Nó còn nhỏ như vậy, đã chịu quá nhiều đ/au khổ, liệu có vượt qua được không?

Hơn nữa, nó là vật chứa nguyên bản của virus, lượng đ/ộc tố trong người chắc chắn nhiều nhất.

Tống Dụ nắm ch/ặt tay tôi, "Dù thế nào chúng ta cũng phải thử."

"A mụ a mụ", tiểu zombie có lẽ bị chúng tôi làm phiền giấc ngủ, dụi mắt gọi tôi ngoan ngoãn.

Tôi vội bế nó lên, khi nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu ấy, cuối cùng tôi đã quyết định. Dù thế nào, nó cũng phải được hồi phục, sống cuộc đời bình thường.

"Con yêu, chúng ta sẽ vượt qua."

Tống Dụ ôm cả tôi và tiểu zombie vào lòng, "Nhất định sẽ được, anh hứa."

(18)

Tống Dụ đưa tiểu zombie vào phòng thí nghiệm. Anh không cho tôi vào, sợ tôi nhìn thấy cảnh tượng đó sẽ không kìm lòng được mà ngăn cản, mọi công sức sẽ đổ sông đổ bể.

Nhưng phòng thí nghiệm không cách âm. Căn phòng suốt ngày như vang vọng tiếng gào thét thảm thiết của tiểu zombie, âm thanh ai oán đó cho thấy nó đang chịu đựng nỗi đ/au khủng khiếp đến nhường nào.

Trái tim tôi đ/au như c/ắt, nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

May thay biệt thự đủ rộng, tôi dời phòng sinh hoạt đến chỗ xa phòng thí nghiệm nhất, cuối cùng chỉ còn nghe thoang thoáng động tĩnh từ đó.

Tôi phải tin tưởng Tống Dụ.

Hai tuần khổ sở trôi qua, nếu không phải vẫn nghe tiếng khóc của tiểu zombie, có lẽ tôi đã xông vào phòng thí nghiệm mất.

Suốt quãng thời gian này, tôi bị dày vò đến kiệt quệ.

Tôi chỉ có thể giải khuây bằng cách lắp ráp lego.

Hôm đó, đang ngắm nhìn chú thỏ Stitch bằng lego sắp hoàn thành, tôi vươn vai duỗi người.

Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng gọi nghẹn ngào "A mụ a mụ".

Cả người tôi đờ ra, mãi sau mới dám quay người nhìn lại.

Ánh nắng xuyên qua cửa kính phủ lên hai bóng người lớn nhỏ đằng xa.

Khoảng trống trong tim tôi lập tức được lấp đầy, ấm áp đến mức cay xè khóe mắt.

"Dư Dư, chúng ta thành công rồi!"

(19)

Ba ngày sau, Tống Dụ hoàn thành báo cáo thí nghiệm. Chúng tôi quyết định đưa tiểu zombie - à không, là Tống Hiệp - đến khu an toàn của chính phủ để nộp tài liệu.

Tôi và Tống Dụ quyết định nhận nuôi tiểu zombie, để nó có cuộc sống hạnh phúc bình thường.

Vì giờ đây Tống Dụ và tiểu zombie đã trở lại người thường, trên người họ không còn mùi kh/ống ch/ế zombie thông thường.

Việc vượt qua đám zombie giờ trở thành thử thách nguy hiểm nhất.

May thay trong garage nhà Tống Dụ có chiếc Jeep Wrangler địa hình, cao lớn và tốc độ nhanh. Nếu tăng tốc phóng qua, zombie thường không thể đuổi kịp.

Chúng tôi trói Lữ Y Nhiên quăng lên ghế sau. Cô ta thần h/ồn nát thần tính nhưng vẫn lảm nhảm ch/ửi bới, khi thì m/ắng Tống Dụ khi thì ch/ửi tôi là tiểu tam, tôi bực mình nhét miếng giẻ vào miệng cô ta.

Vì Tống Dụ và tiểu zombie đã hồi phục, ba ngày qua khu biệt thự xuất hiện lởn vởn nhiều zombie.

Nhưng không hiểu sao, khi đưa Lữ Y Nhiên ra ngoài, lũ zombie lập tức biến mất không dấu vết.

Vốn tôi tưởng do nguyên nhân khác, nhưng khi xe chạy ra phố, tôi phát hiện zombie thật sự tránh xa chúng tôi.

Tôi và Tống Dụ nhìn nhau, anh dừng xe bên lề.

Tôi bò ra ghế sau lục lọi người Lữ Y Nhiên. Quả nhiên, trong túi áo trong của cô ta có một ống th/uốc virus zombie.

Đến giờ tôi mới hiểu tại sao trước đây cô ta có thể một mình vượt qua đám zombie đến nhà Tống Dụ.

Cô ta trợn mắt nhìn tôi, tôi lập tức trừng mắt lại. Giờ, tôi không sợ cô nữa!

Khi cầm lấy ống th/uốc virus, trong lòng tôi thoáng nghĩ á/c ý: Ném Lữ Y Nhiên xuống xe để cô ta tự chuốc lấy hậu quả.

Nhưng nhìn vào đôi mắt hạt huyền long lanh của Tống Hiệp, lòng tôi bỗng trong sạch lại.

Chó cắn người, người đâu thể cắn trả.

Đến lúc đó, pháp luật sẽ xét xử công bằng tội á/c của cô ta.

Khi đến khu an toàn, vì không có zombie vây quanh, lính gác tưởng chúng tôi là x/á/c sống nên chĩa sú/ng vào.

May thay, thầy giáo cũ của Tống Dụ đang nghiên c/ứu th/uốc chữa virus ở đây, từ xa đã nhận ra học trò cưng.

Mọi việc từ đó xuôi chèo mát mái.

Chúng tôi ở lại khu an toàn. Tống Dụ ngày ngày đến phòng thí nghiệm cùng thầy cải tiến th/uốc rút ngắn thời gian. Tôi dạy Tống Hiệp nói để gi*t thời gian.

"Mẹ ơi!"

"Mụ mụ!" Tống Hiệp tưởng mình phát âm chuẩn, vỗ tay khoái chí.

Tôi xoa xoa trán, "Là mẹ cơ!"

"Mụ mụ!"

......

Thằng nhóc này, cố tình đấy à!

"Ba ba! Ba ba!" Nó nhảy cẫng lên, chồm cả người về phía cửa. Tôi quay lại thì thấy Tống Dụ đã về.

Anh đứng dựa cửa, ánh nắng sau lưng khiến khuôn mặt chìm trong bóng tối.

Tôi ngửa cổ hết mức cũng không thấy rõ biểu cảm anh.

Khung cảnh sao quen quá.

Tim tôi đ/ập thình thịch, như có chuyện trọng đại sắp xảy ra.

"Dư Dư."

"Tất cả zombie đã được chữa khỏi!"

"Thật sao?"

Tôi mừng rỡ nhảy dựng lên.

"Còn nữa."

"Còn gì?"

"Ừm." Tống Dụ bước lại gần, lần này tôi đã thấy rõ ánh mắt anh.

Gương mặt anh ửng hồng, nhưng ánh mắt trong veo in bóng mỗi mình tôi.

"Chúng ta kết hôn nhé."

Tôi đờ người nhìn anh, hóa ra lúc trước anh không cho tôi thấy mặt vì... ngại ngùng.

"Đồng ý."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Phạm Quy Đắm Say

Chương 26
Tôi và nam thần cùng phòng, Lục Lăng, lén lút yêu nhau. Sau đó, hắn ta vừa gặp em gái tôi đã trúng tiếng sét ái tình. Lục Lăng dứt khoát xóa hết liên lạc, lạnh lùng cảnh cáo tôi: "Tôi không phải gay, cũng chưa từng thích cậu. Chỉ coi cậu là trò tiêu khiển thôi, đừng ảo tưởng." Sợ tôi quấy rối, hắn còn cố tình ghép đôi tôi với Tần Tống, thằng bạn thẳng như đòn gánh của hắn. Vừa cười khẩy vừa buông lời mỉa mai: "Thử 'uốn cong' nó đi, biết đâu được?" Nhưng hình như... Tôi chẳng cần cố gắng nhiều lắm. Tay bạn "cực thẳng" đó tự nhiên... cong quẹo. Hôm đó, Lục Lăng bắt gặp chúng tôi hôn nhau, phát điên vung nắm đấm thẳng vào mặt Tống Đàm. "Mày bảo mày không thích đàn ông, tao mới yên tâm giới thiệu mày cho cậu ấy." "Mày dám hôn người của tao?! Mày nghĩ mày là ai?"
159.08 K
6 Đừng bỏ anh Chương 13
8 TIỆM ÂM XƯNG Chương 19.
10 Ân Trường Thọ Chương 23
11 Ỷ Chiều Sinh Kiêu Chương 25

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Thời Đại Phượng Hoàng

Chương 17
Tôi sinh ra đã là nô lệ, là nô tì của Tể tướng phủ, là nô bộc của tiểu thư. Từ nhỏ tôi đã hiểu, sinh tử của kẻ nô lệ đều tùy thuộc vào tâm tình chủ nhà. Dương Thái sư tính tình bạo ngược, tiếng xấu đồn xa. Thế mà Hoàng thượng lại chỉ định tiểu thư kết hôn với hắn. Đêm trước ngày thành hôn, tiểu thư nâng cằm tôi lên, cười nhạt nói: "Nghênh Xuân, chi bằng ngươi thay ta gả đi." Hôm sau, tôi trùm lên khăn che mặt màu đỏ, bước vào kiệu hoa lộng lẫy. Đêm ấy, tiểu thư chỉ nhìn thấy khuôn mặt run rẩy sợ hãi của tôi. Nhưng không thấy nụ cười ẩn sâu trong đáy mắt. Không ai biết được, tất cả tai tiếng của Dương Thái sư đều do tôi phao truyền. Thứ tôi mưu cầu, chính là mũ phượng áo hoa hôm nay, là hồng trang mười dặm. Từ nay về sau không còn nô tì hèn mọn Nghênh Xuân, chỉ còn quý nữ Hứa Nhược.
Cổ trang
Nữ Cường
Sảng Văn
0