Hoa Song Sinh

Chương 10

16/06/2025 08:14

“Đây là do bà hay uất ức trong lòng mà ra.”

Bác sĩ điều chỉnh kính, nói tiếp: “May là phát hiện sớm, nếu hợp tác điều trị thì tỷ lệ khỏi bệ/nh lên đến 95%.”

Thẩm Lệ Châu đờ đẫn nhìn tấm phim chụp, im lặng.

Tôi hỏi: “Có cần phẫu thuật không ạ?”

Bác sĩ gật đầu: “Đương nhiên, càng c/ắt bỏ sớm càng tốt. Chỉ là tiểu phẫu thôi, đừng quá áp lực.”

Nhưng đừng nói đến phẫu thuật, ngay cả tiêm th/uốc Thẩm Lệ Châu cũng sợ run. Kỳ lạ thay, bà không sợ rắn rết gián chuột, thậm chí dám bắt gián bằng tay không, chỉ sợ kim tiêm d/ao kéo. Nghĩ đến lưỡi d/ao lạnh lẽo rạ/ch da thịt, bà đã mềm nhũn chân, đứng không vững.

Sau khi cảm ơn bác sĩ, tôi đỡ bà ra về. Suốt đường, Thẩm Lệ Châu mặt ủ mày chau. Tôi an ủi: “Bác sĩ dặn phải giữ tinh thần thoải mái, đừng lo lắng nữa. Hơn nữa ta phát hiện sớm, không phải bệ/nh nặng đâu.”

Thẩm Lệ Châu trợn mắt, giọng đanh đ/á: “Lão nương đã mọc u/ng t/hư rồi, còn không nặng hả? Mày đứng nói không biết đ/au lưng! Tao cũng muốn vui, nhưng có chuyện gì đáng vui?”

“Có con đây mà. Con học giỏi, tương lai xán lạn, ki/ếm thật nhiều tiền đưa mẹ du sơn ngoạn thủy, ăn sang mặc đẹp, m/ua biệt thự, sắm vòng vàng cho mẹ khoe với nhà cậu.”

Nét mặt bà dịu xuống.

“Ừ thì mày giỏi hơn lũ trẻ nhà ta, nhất thằng Thẩm Văn Kiệt! Nghe nói thằng ranh ấy trốn học đ/á/nh lộn, y chang cậu mày hồi nhỏ! Mới 16 tuổi đã làm bạn gái có bầu! Nhà gái đến đ/ập phá ầm ĩ...”

Nhắc đến chuyện tầm phào, Thẩm Lệ Châu bỗng hăng hái, mắt sáng rực, nhiệt tình kể lể.

Nhưng đêm xuống, bà lại lo âu vẩn vơ, sợ mình gục trên bàn mổ.

Sáng hôm sau, Diêu Điềm hỏi: “Cô Thẩm định phẫu thuật khi nào?”

“Thứ sáu tuần sau.” Tôi thở dài: “Bả suốt ngày lập di chúc thắp hương, cứ như bị m/a ám.”

Diêu Điềm an ủi: “Người già hay kiêng kỵ, thực ra là cô ấy lo cho cậu. Nếu chuyện không may xảy ra, ai sẽ chăm sóc cậu?”

Tôi lặng thinh. Kỳ lạ là Diêu Điềm luôn đ/á/nh giá cao Thẩm Lệ Châu. Cô ấy nói bà không phải người phụ nữ tốt, nhưng là người mẹ tuyệt vời.

Nhớ có lần tôi than phiền tính khí thất thường của mẹ, Diêu Điềm đáp: “Biết điều đi, cậu chưa gặp mẹ tôi đấy thôi.”

Tôi tò mò: “Diêu di tỉnh khó tính lắm à?”

Cô lắc đầu: “Không, bà ấy dịu dàng lắm. Nhưng chó sủa không cắn, chó lặng lẽ mới đ/áng s/ợ.”

Diêu Điềm hiếm khi nhắc về quá khứ. Đây là lần duy nhất cô nói về mẹ bằng những từ ngữ xót xa.

Tôi không hiểu. Nhưng nghĩ lại, mỗi gia đình tan vỡ đều có nỗi đ/au riêng, chẳng ai giống ai.

Mãi đến mùa đông năm ấy, khi tôi và Diêu Điềm đường ai nấy đi, nhìn lại mới chợt nhận ra mình chẳng hiểu gì về cô ấy.

...

Ngày phẫu thuật, tôi định xin nghỉ thì Thẩm Lệ Châu đã gọi cho Chu Bá Bì, dặn ông trông tôi kỹ. Cả ngày tôi ngồi đứng không yên, tan học liền phóng như bay, suýt húc Chu Bá Bì ngã.

Tới bệ/nh viện thì ca mổ đã xong. Bác sĩ nói thành công, theo dõi thêm vài ngày là xuất viện.

Nhưng Thẩm Lệ Châu sau cơn sinh tử bỗng thay đổi. Bà không cáu kỉnh, không buôn chuyện, bỏ th/uốc rư/ợu, ăn chay trường. Bà m/ua kinh Phật, ngày chép tối tụng, gia nhập hội đoàn, mỗi thứ bảy nghe giảng, xách hai thùng dầu đậu về.

Tôi thấy không ổn, can ngăn bà đừng tham gia nữa. Tính bướng của bà không đổi, chỉ không cãi nhau với tôi, vẫn làm theo ý mình.

Đến khi trưởng nhóm đòi đóng 5.000 tệ “phí bảo kê của Phật”, Thẩm Lệ Châu lập tức xách dầu đậu chuồn thẳng, không quay lại.

Hóa ra coi trọng tiền bạc cũng tốt, ít nhất không bị lừa sạch túi.

Sau vụ này, bà vẫn không bỏ cuộc. Thẩm Lệ Châu cho thuê cửa hàng tạp hóa, vào chùa tu hành. Hàng ngày quét sân, gõ chuông, không lương nhưng được ăn ở, mỗi tháng nghỉ ba ngày.

Diêu Điềm biết chuyện vừa cười vừa khóc: “Thế cậu ăn uống thế nào?”

“Dễ ợt, nấu mì thêm trứng là xong.”

“Không được.” Diêu Điềm nhíu mày: “Hay cậu qua nhà tôi ăn.”

“Thôi, Trình Nhược Tình nhìn bọn mình như kẻ th/ù, đến chỉ thêm phiền.”

“Thêm đôi đũa thôi mà.” Diêu Điềm cười: “Dạo này bố giám sát cô ấy ch/ặt lắm, không dám b/ắt n/ạt tôi đâu.”

Nhắc đến đây, tôi chợt nhớ: “À phải, cậu tập múa thế nào rồi?”

“Ổn cả. Bố cảm thấy có lỗi với tôi, nghe thi nghệ thuật liền ủng hộ hết mình, còn mời giáo viên múa danh tiếng nhất Giang Thành dạy kèm. Từ tuần sau, tối thứ sáu tôi không học nữa, đến phòng tập thẳng.”

Tan học, Diêu Điềm kéo tôi về nhà. Ở trạm xe, thấy Trình Nhược Tình bắt taxi phóng đi.

Diêu Điềm dành dụm tiền tiêu vặt. Cô nói đàn ông không đáng tin, bố đối tốt vì cảm thấy tội lỗi, biết đâu khi thấy đã bù đắp đủ sẽ thôi. Cô phải tự lo cho mình.

Về tới biệt thự quen thuộc, cơm đã dọn sẵn. Tống Lam liếc Diêu Điềm rồi tôi, im lặng. Bác Trình bỏ báo xuống cười: “Về rồi à, đợi mấy đứa... Ơ, không phải Thẩm Thu Nguyệt sao? Lâu không gặp, cháu cao hơn rồi.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Điên Cuồng Vì Em

Chương 55.
Bị bạo lực học đường một cách ác liệt, tôi đã lấy hết can đảm tìm đến tên sát nhân hàng loạt đang chạy trốn khỏi sự truy nã của cảnh sát. Gã ta đưa đôi mắt như sói đói nhìn tôi, bàn tay xăm trổ kẹp điếu thuốc, bên cạnh còn treo mấy con dao dính máu khô, nhếch môi khinh khỉnh. Tôi run rẩy như thỏ nhỏ, trong lòng đã sợ muốn chạy đi, cầm trong tay xấp tiền nát nhăn nheo mà mình tích cóp được, gần như van nài: "Anh, xin anh giúp tôi." Gã còn chẳng thèm nhìn. "Muốn thuê tôi thì nhiêu đó không đủ đâu. Nhóc con, không muốn ch.ết thì chạy nhanh đi." Tôi rơm rớm nước mắt nhìn gã. Gã đã động lòng. Gã nói, gã là đồng tính, nếu tôi chịu lên giường với gã thì lũ bắt nạt kia sẽ biến mất khỏi thế giới. Mẹ tôi bị lũ khốn nạn ấy hại chết. Dù có hoảng sợ thế nào thì lòng hận thù đã dâng đến đỉnh điểm, tôi cắn răng đồng ý, ngủ một đêm với gã. Vì một đêm điên cuồng này, gã sát nhân ấy đã dùng cả đời để bảo vệ tôi. **** Cảnh báo: Truyện theo hướng tâm lí, má.u me, u ám nặng đô, có tra tấn bạ.o lực, gi.ết người. Tâm lí yếu xin cân nhắc trước khi đọc. ***** Vui lòng không đánh đồng thế giới trong truyện và ngoài đời. Không cổ xúy các hành động trong truyện, xin cảm ơn!
5.14 K
6 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
7 Tiểu Lỗi Chương 56
11 Chuyến Xe Đêm Chương 25
12 DẤU HÔN NGỤY TRANG Chương 17.

Mới cập nhật

Xem thêm