「Cảnh tượng lạ.」
Tôi ngoảnh đầu lại thấy gái ngồi trên sofa.
「Đi đường an toàn.」
Tôi suốt lâu đây câu duy với tôi, xúc động gật đầu.
07
Đến trường, bạn cùng bàn lại bắt đầu cái mai rùa của hắn.
Trước đây gọi mai rùa hắn còn quyết bảo đó bảo vật tổ tiên lại thể bói toán.
Giang được mấy cái bị giáo nhiệm ngoài cửa sổ bắt gặp.
Khi giáo đi cái mai rùa, người hắn như xì hơi ngã vật xuống bàn.
Tôi nhịn được trêu một câu:
"Đại sư Giang, sao đoán được kiếp này?"
Giang xong mặt đỏ ấp úng mãi ném lại câu:
"Cậu hiểu! Người làm bói toán thể tự đoán mình!"
Rồi quay lưng thèm chuyện.
Khi quay lại, hắn liền đòi xem bát tự của tôi.
"Chà bát tự của cậu... treo rồi!"
08
Tôi chỉ nghĩ hắn đùa, tâm.
Nào ngờ càng càng túc.
"Theo ta xem, cậu... bần tiện!"
Tôi liếc bấm quẻ chăm chú, lườm một cái.
Bạn cùng bàn phía trước thấy cũng cười:
"Đại sư Giang, bạn kìa, bố cô ấy tay đầu tư lừng danh thành phố ta."
"Còn bần? Giàu sụ còn hết ấy chứ."
Tôi tiếp tục trợn với Thượng.
Hắn lại mặt, quên mất việc che cái răng cửa bị tiếng:
"Không thể ta đảm bảo quẻ này sai!"
"Trừ phi vật dị đó cải cậu... chỉ biết tốt hay x/ấu..."
"Hơn nữa, lắm, nếu sinh sớm một giờ mệnh trưởng thành."
Tôi đột nhiên thở.
09
Tôi và gái sinh đôi, chính sinh trước một giờ.
Nếu đoán đúng, mấy hôm trước khi gái nhảy hồ bị c/ứu lên thực tim ngừng đ/ập.
Đây chẳng lẽ ứng nghiệm?
Tôi khẳng bác tim ngừng đ/ập, việc lại sau đó tích.
Bác từng khuyên ở lại nhưng chịu, mình sao.
Bố mẹ cũng thêm tiền.
Nếu lúc xảy ra đưa đến viện, lẽ bố còn trả viện phí.
Tôi càng nghĩ càng sợ.
Nhớ lại hôm trước tình chạm vào tay buốt xươ/ng.
Khi ngẩng đầu kinh ngạc nheo cười như đang... phản ứng...
Cộng thêm biểu lạ mấy ngày nay...
Giữa trưa nắng lưng vã mồ hôi lạnh.
Nếu gái vậy thứ tồn gì?
10
Trong đen, cầm chiếc gương mượn từ lên lầu.
Từ khi gái thể vận may cá chép, bố lời kiện.
Căn nhà này cũng do chọn.
Mọi người ở tầng hai, riêng ở tầng bốn và cấm ai lên.
Tôi đi chân trần trên cầu thang.
Những bậc thang gỗ đỏ phủ đầy bụi.
Tim mạnh - sao chỉ dấu chân tôi?
11
Chưa kịp nghĩ gồng dũng khí tiếp tục lên.
Trước giờ mỗi khi nguy đều đi trước.
Giờ làm rõ xem an toàn không.
Tôi nhạt còn tượng ra đi.
Nén nước mắt, men hành lang phòng cuối.
Chỉ một căn phòng, trên cửa khắc hai con cá chép đen đỏ.
Cả tầng bốn lặng đến rợn người.
Giữa oi bức mà cóng cần hòa.
Tiếng nước nhỏ giọt tí tách khiến gà nổi khắp người.
Tôi dùng thẻ ăn từng dạy cạy cửa, nhưng cửa khóa.
Tôi mở cửa bước vào.