Nhưng khi ứng tuyển vào một trong những công ty đó, tôi đã không kiềm chế được lòng mình, yêu Trình Tuấn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thế là tôi chỉ ứng tuyển vào công ty của anh ấy.
Dù điều kiện của tôi không nổi bật, cuối cùng lại được nhận vào một cách khó hiểu, từ đó trở thành nhân viên của Trình Tuấn.
Ba năm sau đó, tôi công khai theo đuổi Trình Tuấn, nhưng anh chưa từng nhận lời.
Rồi vô tình m/ua phải con robot này, tôi vướng vào chuỗi sự kiện quá khứ bí ẩn.
Trình bá cũng kể cho tôi chuyện năm xưa.
Sau t/ai n/ạn xe, Trình Tuấn cấp c/ứu không qua khỏi, khi chỉ còn hơi thở cuối cùng, Trình bá quyết định đưa anh về viện nghiên c/ứu, cấy ghép n/ão bộ của Trình Tuấn vào robot vừa chế tạo thành công.
Ông nói, đó là thí nghiệm khó khăn nhất đời mình, xong xuôi tay run đến nỗi không cầm nổi kính.
Trình bá bảo, lúc ấy ông nghĩ cả đời nghiên c/ứu robot có lẽ là để chờ ngày này.
Sau này, thí nghiệm thành công, robot mới có chút ý thức của Trình Tuấn nhưng mất hết ký ức. Trình bá nhiều năm nay vẫn không ngừng cải tiến.
Dần dần, robot Trình Tuấn không khác gì người thật đã sống bằng danh tính cũ.
Chiếc CMND dùng khi đi tàu cao tốc chính là của Trình Tuấn nguyên bản.
Kể xong, chúng tôi đều lặng thinh.
Hồi lâu sau.
Trình bá thở dài, tháo kính dùng ngón tay lau khóe mắt.
"Đều là số mệnh cả..."
Thở dài rồi lại im lặng, ông uống ngụm nước rồi bất chợt cười.
"Một kẻ quên hết quá khứ, một robot được cấy n/ão người, vẫn có thể yêu nhau lần nữa, cũng là giai thoại đẹp."
Nhưng cười xong, ông cho tôi biết thêm.
Những ký ức về tôi của Trình Tuấn đã bị định dạng lại.
Trong ký ức hiện tại, tôi chỉ là một nhân viên bình thường, không có gì đặc biệt.
Tôi đờ người rất lâu, rồi hỏi tại sao.
Dù cố tỏ ra bình tĩnh, giọng tôi vẫn run bần bật.
Lần thứ n tôi nghe tiếng thở dài của Trình bá.
"Như đã nói, Trình Tuấn là robot, không phải người thật. Anh biết yêu đương là nhờ chút ý thức sót lại. Nhưng dù cấy ghép thành công, ý thức ấy cũng không nguyên vẹn. Suy cho cùng, Trình Tuấn đã ch*t rồi, giờ chỉ là cỗ máy."
"Robot có tình cảm, với cả hai đều không tốt."
Trình bá nhìn tôi đỏ hoe mắt,
"Con ơi, buông tay đi. Người còn sống phải hướng về phía trước."
"Thế còn chú thì sao?"
Tay nắm ch/ặt dưới bàn, móng đ/âm vào lòng bàn tay đ/au nhói.
Cố nén lòng nhưng nước mắt vẫn rơi.
Tôi nghẹn ngào hỏi: "Chú thật sự có thể buông bỏ được không?"
Ông không đáp, chỉ thở dài.
Rõ ràng là không.
Nên ông mới liều lĩnh cấy n/ão Trình Tuấn, bao năm miệt mài cải tiến robot.
Vẫn chưa từ bỏ.
Trình bá lắc đầu đứng dậy.
"Chú ơi!" Tôi vội đứng lên: "Cháu có thể ở lại công ty không? Cháu hứa sẽ tránh xa anh ấy, chỉ cần được nhìn thấy..."
Giọng tôi nhanh gấp r/un r/ẩy.
Bị Trình bá ngắt lời:
"Được, nếu con không sợ đ/au lòng."
Nói xong ông thanh toán rời đi.
Tôi ngồi thừ người, muốn khóc mà lại cười.
Anh không yêu tôi nữa cũng được, không nhận ra tôi cũng chẳng sao.
Đau lòng thì đ/au, vẫn hơn nửa đời không có anh.
16
Tôi biết sẽ rất đ/au.
Nhưng khi Trình Tuấn đi ngang làm ngơ, tim tôi vẫn quặn thắt.
Hít sâu, tôi nhanh chóng về chỗ ngồi, không nói năng gì.
Đi làm lại một tuần, tin đồn công ty nổi như cồn, tôi mặc kệ.
Sau khi nhớ lại tất cả, tôi như sống hai kiếp, những lời đàm tiếu chỉ như lông hồng bay.
Tôi chỉ quan tâm đến Trình Tuấn.
Giờ chỉ muốn ngày ngày được nhìn anh.
Dù sao sau khi Trình Tuấn mất, được thế này đã là điều xa xỉ.
Tôi mãn nguyện lắm.
Nhưng...
Một tuần sau, tan làm tôi bị Trình Tuấn chặn lại.
Dạo này hay thẫn thờ, tôi thường đợi mọi người về hết mới đi.
Không ngờ bị anh chặn.
Trong góc cầu thang chật hẹp, anh dồn tôi vào tường.
"Trốn tôi?"
Giọng lạnh lùng vô cảm.
Tôi nín thở lắc đầu: "Sếp có việc gì ạ?"
Ánh mắt anh sắc lẹm soi xét. Tưởng anh sẽ bỏ đi, nào ngờ tiến thêm bước.
Kẹp tôi vào góc tường.
"Chúng ta chỉ là cấp trên - nhân viên thôi đúng không?"
Tim tôi thắt lại, gật đầu.
"Đúng."
"Nhưng..."
Đột nhiên anh nắm cổ tay tôi, ép bàn tay đặt lên ng/ực.
"Tề U U, không hiểu sao mỗi lần nghe tên này, tim tôi lại đ/au."
Anh cười tự giễu: "Dù thực ra tôi không có tim."
Nơi tay tôi chạm vào vốn là vị trí trái tim.
Nhưng anh là robot, dưới lớp da này chỉ là sắt thép.
Làm gì có nhịp đ/ập.
Mũi tôi cay cay.
Cố rút tay lại: "Có lẽ... anh không khỏe, uống th/uốc đi là được."
Quay người định đi.
Vừa xoay người đã bị kéo lại.
"Bảo robot uống th/uốc, không sợ tôi hỏng à?"