Ánh Dương Ấm Áp Của Nàng

Chương 8

18/06/2025 05:51

Tiểu Tiểu ho hai tiếng, nói với đám người kia: "Các bạn đang làm gì thế? Hiện tại Văn Vận là người bị thương, mọi người vây quanh đây không quan tâm cô ấy, lại chỉ chăm chăm quan tâm... bạn trai cô ấy!"

Bốn chữ cuối Tiểu Tiểu cố ý nhấn mạnh khiến cả đám cười phá lên. Tôi cầm quyển sách trên bàn ném về phía cô ấy: "Cậu im miệng giùm đi!"

Trong giờ học nhận được tin nhắn của Tạ Tri Thức hỏi số tiết học: "Ba tiết, sao thế?"

"Vừa vặn, tôi chỉ có hai tiết. Tan học đừng đi đâu hết, tôi đến đón."

"..."

"Nghe rõ chưa?"

"Rõ rồi rõ rồi."

Tôi tắt điện thoại chăm chú nhìn hàng chữ cái tiếng Anh trên bảng, nhưng tâm trí chẳng tập trung được.

Tiểu Tiểu hích nhẹ vai tôi: "Trưa nay đi ăn lẩu đất nhé? Thèm lâu rồi."

Tôi bất lực: "Chị ơi, đầu gối em thế này mà chị còn rủ đi ăn lẩu?"

Tiểu Tiểu chớp mắt: "Cứ ăn nước lèo là được mà!"

Tôi: "..."

17

Tình huống hiện tại thật bất ổn.

Khi Tạ Tri Thức và Tiểu Tiểu đỡ tôi bước vào quán lẩu thì chạm mặt Lục Thầm và Trương Trần vừa ngồi xuống. Do giờ trưa đông khách, chỉ còn chỗ ngồi cạnh bàn họ.

Đang định quay đi thì Lục Thầm gọi gi/ật lại. Tệ hơn, Tạ Tri Thức không hiểu sao đẩy tôi ngồi phịch xuống ghế.

Tạ Tri Thức ngồi sát bên cười dịu dàng: "Văn Vận, mình cứ ăn ở đây đi."

Lục Thầm xếp đũa thìa trước mặt tôi cũng nở nụ cười ấm áp: "Của em đây."

"..."

Tôi kéo tay Tiểu Tiểu thì thào: "Tôi không muốn ăn ở đây nữa."

Tiểu Tiểu cố ý nói to: "Hả? Em nói ngồi lại đây à? Được thôi."

Tôi sốt ruột nói nhỏ: "Chị nói gì vậy, em bảo là không muốn ăn ở đây cơ mà!"

Tiểu Tiểu vỗ tay an ủi: "Yên tâm, có Tạ Tri Thức lo hết."

Hắn lo cái nỗi gì!

Tôi cúi gằm mặt chơi điện thoại, cảm nhận ánh mắt Lục Thầm đang đ/ốt sau gáy. Bỗng điện thoại nhận tin nhắn: "Add lại Zalo cho anh."

Tôi liếc nhìn Lục Thầm rồi cất điện thoại. Tiếng điện thoại đ/ập bàn rầm vang lên, Tạ Tri Thức chế nhạo: "Ồ, gi/ận dỗi cái máy làm gì thế?"

May sao lẩu kịp mang tới, tránh được cảnh hai người xô xát. Tạ Tri Thức gắp thịt bò vào bát tôi: "Ăn nhiều vào, lúc cõng em thấy nhẹ bẫng."

Lục Thầm buông đũa rầm rồi liên tục gắp đồ ăn cho tôi. Trương Trần kêu than: "Anh Thầm, đó là thịt của em..."

Tôi vội ngăn: "Thôi thôi, em ăn không hết..."

Hai người gắp qua đẩy lại khiến bàn ăn lộn xộn. Tôi quát: "Đủ rồi đấy!"

Kéo Tiểu Tiểu đứng dậy: "Chúng ta đi thôi!"

18

Mấy ngày liền tôi không thèm nói chuyện với Tạ Tri Thức. Lục Thầm nhắn vài tin không thấy hồi âm cũng thôi.

Cuối tuần mẹ gọi về nhà. Vừa bước vào phòng khách đã thấy chú Lục và Lục Thầm.

Chú Lục giới thiệu: "Tiểu Vận à, đây là con trai chú - Lục Thầm."

Lục Thầm nhìn tôi cười: "Chào Văn Vận." Giọng điệu nhấn mạnh tên tôi.

Tôi gượng gạo đáp lễ. Mẹ từ bếp bưng canh ra cười tươi: "Con gái vào phụ mẹ dọn cơm đi."

Mẹ kéo tôi sang góc nhỏ dặn dò: "Con trai chú Lục lần đầu đến nhà, con cư xử cho tử tế nghe chưa?"

Lục Thầm đứng ngoài cửa hỏi: "Cô cần giúp gì không ạ?" Mắt không rời tôi.

Trên bàn ăn, Lục Thầm đột ngột nhắc đến tôi: "Văn Vận rất giỏi, nhiều lần đoạt giải tiếng Anh."

Tôi mỉm cười đáp lễ: "Bạn Lục Thầm cũng rất xuất sắc."

Hai người lớn cười vui, không nhận ra không khí ngột ngạt. Sau bữa tối, mẹ bảo tôi đổ rác. Lục Thầm theo xuống hỏi: "Khi nào em add lại anh?"

Tôi lắc đầu: "Không muốn."

Lục Thầm khoanh tay: "Được, vậy ta tiếp tục cuộc chiến này. Em thích cảm giác bị anh theo đuổi đúng không? Anh sẽ chiều em."

Tôi lườm hắn: "Đồ bệ/nh hoạn!"

Đêm đó, Tạ Tri Thức nhắn tin. Tôi thở dài gửi lại "Ngủ ngon".

19

Lục Thầm ở lại nhà tôi hai ngày, tối ngủ phòng khách. Hắn liên tục đòi tôi add lại Zalo.

Cuối tuần trở về trường, mẹ bắt tôi đi chung xe với hắn. Vừa xuống xe đã bị một phụ nữ tóc tai bù xù chặn lại - chính là mẹ Lục Thầm.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Vị hoàng đế vĩ đại nhất lịch sử bị tiết lộ lịch sử trong buổi phát trực tiếp, hôm nay cũng rất bối rối.

Chương 229
Khương Vạn Ninh ngoài ý muốn qua đời và trùng sinh đến Tu Chân giới. Thật vất vả, từ một tiểu tử nghèo túng, hắn tu luyện thành một đại lão trong giới tu chân. Ai ngờ, vào lúc cuối cùng khi muốn phi thăng, hắn bị kiếp lôi đánh trúng, thân thể tiêu tan, một thân tu vi mất sạch, còn bị tái sinh thành một hoàng tử đáng thương không được sủng ái trong Đại Thần quốc. Ngay khi hắn đang ở lãnh cung chờ đợi, suy nghĩ về việc chạy trốn khỏi hoàng cung, thì một khối màn ánh sáng oánh quang đột nhiên xuất hiện trên không trung của Đại Thần quốc. Tất cả mọi người ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt của người hậu thế trong màn sáng. Chủ bá lần thứ nhất trực tiếp: 【Thần chiêu Đại Đế, thần đức chiêu rõ, huy hoàng vạn cổ, nắm giữ công lao của Tam Hoàng Ngũ Đế, hậu thế chi đế không thể sánh bằng!】 【Kỳ danh —— Tiêu Lâm Uyên!】 Tất cả mọi người đều chấn kinh. Khương Vạn Ninh: Vẫn rất ngưu bức, chỉ là cái tên này sao nghe có chút quen tai? Lại suy nghĩ một chút, cái kia thật giống như...... Là tên của ta một đời trước?! 【Thanh lâu trước cửa quân không nói, gặp lại muôn đời người dưng】 【Nếu không có cảnh đức diệt khúc chiếu, lan đường hoa mộc sớm liền cành】 【Gia tài bạc triệu không đổi được một bát cháo gạo trắng】 【Tạo phản cuồng ma lâm chung di ngôn càng là trời mưa, nên trở về nhà gặt lúa mạch?】 【Click thì nhìn: Lưu manh đầu lĩnh hoàng hậu cùng hắn băng sơn hoàng đế lão công】 ...... Theo thời gian, trực tiếp tiếp tục, lịch sử bị kịch thấu càng ngày càng nghiêm trọng, đám người Đại Thần từ chấn kinh mất cảm giác đến xem náo nhiệt. Chỉ có Khương Vạn Ninh: Hôm nay ngón chân của ta chụp ra một tòa hoàng cung sao? Còn không có, nhưng mà nhanh. Kể từ khi trực tiếp xuất hiện, nội tâm Khương Vạn Ninh: # Hôm nay cũng là bị cầu vồng cái rắm nhảy khuôn mặt một ngày đâu. # Hôm nay ngươi còn không ngậm miệng sao? Vậy ta cũng chỉ có thể tự bế. Nội dung nhãn hiệu: Trùng sinh, Sảng văn, Trực tiếp, Chính kịch, Kịch thấu Lùng tìm chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Khương Vạn Ninh ┃ Vai phụ: Tạ vô niệm, Nam Cung thư hoa ┃ Cái khác: Một câu nói giới thiệu vắn tắt: Nhóc đáng thương hoàng tử bị hậu thế nói là Thiên Cổ Nhất Đế? Lập ý: Văn minh, hài hòa, yêu quý sinh hoạt
0
Đúng Hướng Chương 23
Ma Gõ Cửa Chương 12