Ánh Dương Ấm Áp Của Nàng

Chương 9

18/06/2025 05:53

Hồi cấp hai, tôi đã từng gặp cô ấy một lần khi cô ấy đến trường đón Lục Thầm về nhà.

Lúc ấy, từ xa tôi thấy cô mặc chiếc áo dài giản dị, tóc đen búi gọn sau gáy, toát lên vẻ đoan trang, dịu dàng.

Tôi từng nói với Lục Thầm: "Thật gh/en tị khi cậu có người mẹ xinh đẹp thế".

Nhưng người phụ nữ trước mắt tôi giờ đây khác xa hình ảnh năm nào.

Mẹ Lục Thầm nắm ch/ặt cánh tay tôi:

"Con trai tôi đâu? Nó đi đâu rồi?"

Tôi ngơ ngác không hiểu:

"Con trai cô liên quan gì đến tôi?"

"Mẹ cư/ớp chồng tôi, giờ đến lượt con định cư/ớp luôn con trai tôi sao?"

Vừa nói, bà ta vung tay t/át mạnh vào mặt tôi.

Tôi choáng váng, ôm mặt đứng hình.

Lục Thầm lúc này đã tới nơi.

Cậu kéo tay mẹ: "Mẹ làm gì vậy?"

Vừa thấy con, mẹ Lục Thầm liền nắm ch/ặt tay cậu:

"Thầm à, hai hôm nay sao không về nhà? Con đi đâu hết thế?"

Lục Thầm đáp: "Con đã nói là qua bên bố rồi mà".

"Bố?" Mẹ cậu chỉ tay về phía tôi: "Là qua nhà con tiểu tam đó hả?"

Đám đông học sinh bắt đầu xì xào bàn tán.

"Gì thế? Mẹ Văn Vận là tiểu tam cư/ớp bố Lục Thầm?"

"Trời ơi, thế mà còn dám theo đuổi Lục Thầm?"

"Không thể hiểu nổi, gh/ê t/ởm thật..."

Tôi quắc mắt: "Xạo! Mẹ tôi không hề xen vào gia đình ai".

Rồi nhìn thẳng Lục Thầm: "Cậu biết rõ mà, mẹ tôi vô tội!"

Lục Thầm im lặng. Mẹ cậu lại xông tới định đ/á/nh tôi.

Tôi lùi lại, va vào vòng tay ai đó.

Tạ Tri Thức một tay đỡ vai tôi, tay kia chắn phía trước:

"Dì ơi, nhà mình không biết điều lắm nhỉ? Dì và bố Lục Thầm ly hôn bao lâu rồi? Lẽ nào ông ấy phải ở vậy cả đời?"

Mặt mẹ Lục Thầm biến sắc: "Mày hiểu cái gì? Tại sao hắn dám ly hôn? Tao không đồng ý!"

Lục Thầm đứng như trời trồng, ánh mắt âm trầm nhìn Tạ Tri Thức.

Tôi bình tĩnh hỏi: "Lục Thầm, cậu không có gì muốn nói sao?"

Cậu vẫn im lặng, dìu mẹ bỏ đi.

"Lục Thầm!" Tôi gọi gi/ật lại: "Ơn nghĩa xưa tôi trả hết rồi. Nhưng mẹ tôi vô tội, cậu nhớ cho kỹ!"

Bóng lưng cậu khựng lại giây lát rồi khuất sau cổng trường.

Tia hy vọng cuối cùng với Lục Thầm vụt tắt. Chàng trai năm nào c/ứu tôi khỏi vũng lầy, giờ đẩy tôi trở lại.

Tạ Tri Thức xua đám đông, xoa đầu tôi: "Muốn khóc thì khóc đi, đừng kìm nén".

Mắt tôi cay xè, nước mắt giàn giụa.

20

Chỉ một đêm, chuyện bố Lục Thầm là bố dượng Văn Vận lan khắp trường.

Tôi nằm vật trong ký túc, đầu óc rối bời.

Tiểu Tiểu mang cơm về, nói Tạ Tri Thức hỏi thăm vì sao tôi không hồi tin.

Nhìn chiếc điện thoại hết pin, tôi trùm chăn kín đầu.

Tiểu Tiểu vẫn nói: "Văn Vận ơi, sắp tốt nghiệp rồi, mặc kệ lời đàm tiếu đi. Còn tôi và Tạ Tri Thức ở đây mà".

Tôi im lặng. Chăn bị gi/ật phăng.

Tôi ôm gối quay vào tường.

Lâu sau tôi mới thốt: "Tôi từng nghĩ dù Lục Thầm cự tuyệt, nhưng ít nhất cậu ấy hiểu tôi. Hóa ra tôi nhầm, cậu ta giống hệt mẹ mình, cho rằng mẹ tôi phá hỏng gia đình họ".

Nước mắt thấm ướt gối.

Tiểu Tiểu thở dài ôm tôi: "Không sao, có tôi đây".

...

Tôi trốn trong ký túc suốt tuần, cuối cùng nghe lời Tạ Tri Thức và Tiểu Tiểu mới chịu ra ngoài.

Tiểu Tiểu kéo tôi lên núi sau trường.

Tôi chưa từng đến đây vì sợ côn trùng, lại nghe đồn có rắn nên trường cấm học sinh tới.

Trên đường gặp Trương Trần.

Thấy tôi, cậu ta gật đầu lạnh nhạt rồi vội vã đi.

"Còn bao xa nữa? Sao phải đến đây?"

Tôi lấy cành cây phát cỏ cao ngang gối, hỏi.

"Sắp tới rồi, ngay trước mặt".

Đi thêm lát, cỏ dần thưa, lộ ra bãi bê tông trống.

Tạ Tri Thức đứng đó, xung quanh chất đống đồ.

"Tạ Tri Thức!" Tiểu Tiểu gọi.

Cậu quay lại vẫy tay.

Tới gần mới thấy pháo hoa và đèn trời.

"Đốt đèn trời trong trường? Bị ph/ạt đấy!"

"Không sao". Tạ Tri Thức đưa tôi que pháo sáng: "Giờ này chả ai tới".

"Không được!"

Tôi nhìn cậu: "Đèn rơi gây ch/áy thì chịu trách nhiệm à?"

Tạ Tri Thức ngớ người, gãi đầu cười ngượng.

Tiểu Tiểu ra hiệu: "Thôi, lần sau hẵng thả đèn. Giờ đ/ốt pháo nhé?"

Tôi bật lửa châm pháo.

Tạ Tri Thức và Tiểu Tiểu cũng châm pháo. Tiểu Tiểu giỡn đùa dí pháo về phía tôi.

Tôi né đi, qua ánh lửa trắng nghe Tạ Tri Thức gọi: "Văn Vận".

"Ừm?" Tôi ngước lên. Cậu khẽ mấp máy môi.

"Cậu nói gì?" Tôi cúi gần.

Tạ Tri Thức thì thầm bên tai: "Anh thích em".

21

"Nghe rõ rồi nhé! Cậu ấy thích em đó".

Tiểu Tiểu x/é túi mặt nạ hỏi.

Tôi lướt tin nhắn Tạ Tri Thức, phân tâm đáp: "Chả nghĩ gì".

"Thấy ổn đấy. Hai người đến với nhau, ít nhất em không phải chịu thiệt".

Tôi ngẫm nghĩ, ngẩng đầu: "Cậu có thi cao học không?"

Tiểu Tiểu: "???"

Những ngày sau, tôi cắm đầu vào thư viện chuẩn bị luận văn và ôn thi.

Thỉnh thoảng Tạ Tri Thức mang trà sữa nóng tới.

Từ sự kiện cổng trường, tôi không gặp Lục Thầm nữa.

Mọi thứ như trở về quỹ đạo cũ.

Cho đến hôm đó, khi bước khỏi thư viện, trời đổ mưa.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

Chương 37
[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ hoàn thành cốt truyện max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
593