Tình Yêu Giới Hạn 20 Mét

Chương 3

12/06/2025 13:31

「Phong Dã.」

「Ừm?」

「Em thích nhiều lắm!」

「……」Phong khựng lại, vành phủ hồng mỏng.

Ánh túng tôi, pha dịu dàng bất đắc dĩ: "Đi đi".

Tôi hớn hở ra, vừa đến cửa đã nghe tiếng, bị lực kinh kéo ngược về đ/ập Dã.

Hai chúng người: ???

"Sao...sao thế này?" đến nước mắt, ngẩng mặt ngơ ngác anh.

Phong cũng trầm tư.

"Ba mét."

"Ba mét?"

"Độ sâu phòng đồ nhà ba mét."

Trời ạ, cái thứ này còn tiến hóa sao?

Tim đ/ập thình thịch, ng/ực sát bên tai, hồng trên chưa tan, nghe nhịp đều đặn...

Thình thịch...

Nhịp cũng nhanh.

"Phong Dã."

"Ừm."

Tôi ngước lên, mím môi xuống.

Má đỏ bừng, lí nhí: "Có phải cả hai động...khoảng cách buộc sẽ từ 20m thu thành 3m?"

7

Phòng tắm mờ nước.

Nhìn gương mặt đỏ gấc chín trong gương, tự hổ.

Cách cánh cửa, đang ngồi trên hoàn toàn rời khỏi vòng b/án kính 3m của tôi.

Kính mờ che chắn, tay r/un r/ẩy cởi áo.

Cố gắng tắm xong, chiếc sơ mi trắng của lo/ạn nhịp...

"Ninh Gia, xong chưa?"

"Xong...xong rồi."

Hít thở sâu, mở cửa.

Ánh đơ thấy tôi.

Tôi khép ch/ặt bối rối: lỗi..."

Phong né ánh nhìn, thở dài: tìm quần cho em."

Anh quay lưng, chưa kịp đã dừng "Ninh Gia."

Giọng "Đi anh."

Tôi đỏ mặt lẽo đẽo sau vợ về nhà chồng.

Hai giữ khoảng cách cẩn thận, vượt 3m.

Tôi sợ va ng/ực đ/ập nhanh khoảng cách rút thành 1m...

Cảnh tượng đó dám tưởng tượng!

Phong đưa quần thành quần ống lửng.

"Ngồi yên đó, tắm."

"Vâng."

Tiếng nước róc trong phòng tắm nắm ch/ặt vạt áo, dám ngẩng đầu.

Nghĩ đến cơ 8 múi rãnh của đ/ập thình thịch.

"Ninh Gia." trầm từ phòng tắm lên.

"Dạ...?"

"Kiềm chế vào." khàn khàn, cảm nhận được."

"Cái gì cơ?"

"Lực hút."

Oaaa!

Người bừng!

Cùng lúc, tiếng động lớn lên. bị dính cửa kính mờ.

Tôi hoảng in trên cửa.

"Ninh Gia!"

"Em rồi! Xin lỗi!!!"

Tôi trùm chăn kín mít, đ/ập trống đ/á/nh.

Chờ tắm xong, pajama kín cổng cao tường.

"Ngủ đi." bất lực.

Tôi đỏ mặt chân: "..."

Phong chăn dưới đất: "Em dưới này."

"Ừm..."

Tôi trằn trọc.

"Phong Dã."

Anh tắt đèn. Trong tối, thở của nhau mồn một.

"Em được." dự, "Dưới đất khó chịu, lên đây đi..."

Phong lặng. thào: "Em sợ."

Tiếng trở mình thở lên. Cuối lên giường.

"Ngủ đi."

Tim đ/ập thình thịch, chưa từng đàn ông giờ.

Hơi thở gấp gáp. cũng thức.

Tôi liều mình.

Phong nắm ch/ặt tay tôi: "Ninh Gia."

"Ngủ đi." gấp gáp.

8

Sáng dậy, hai đều gấu trúc.

Tôi đến đồn.

Vừa cửa, mấy sát hôm Dã, gái đ/á/nh cậu rồi!"

"Ôi giời, hôm còn dính hơn hôm qua?" Họ đùa tôi, "Sao ngượng đỏ lựng rồi kìa!"

C/ứu với!

Liếc Dã, đang cười.

"Không việc gì làm hết? Rảnh lắm à?"

Anh quắc mắt, nghiệp tản hết.

Vì phải giữ khoảng cách cái anh.

Một lão sát mặt nghiêm gọi phòng.

Đứng ngoài cửa, nghe trầm: "Biết rồi."

"Biết cái gì? Trách nhiệm trên vai đùa được à?"

"Mau đưa cô về, lỡ lý tình huống mà làm nó bị thương sao?"

Phong ra, cúi đầu: "Xin lỗi, làm phiền anh..."

"Không sao." đột xoa đầu tôi, "Là của anh."

"Em rất ngoan, cảm ơn đến làm."

Tim đ/ập quá tốt, đẹp trai lăng.

Đang đơ người, quay tươi: "Còn đứng đó làm gì? Đi thôi."

Nụ rực rỡ làm mắt.

Ít phút sau, thu dọn đồ xin nghỉ phép năm.

Tôi ngây người. suýt chọc trán tôi: "Ngẩn gì thế?"

"Vì à?"

"Không, muốn nghỉ thôi." giả vờ thản nhiên, ngại."

Tôi hiểu mà.

"Giờ làm gì ạ?"

"Thử mọi cách giải quyết tình trạng này."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Trao Nhầm Nhịp Tim

Chương 11
#NORE Năm thứ bảy bên nhau, Lục Thâm đột nhiên quan tâm đến một thực tập sinh thư ký. Anh ấy nói cô ta chỉnh đốn chốn công sở giống hệt tôi thời cấp ba. Không sợ trời không sợ đất, ngang tàng phóng khoáng. Rồi anh bỏ lỡ tiệc mừng thành công của tôi để cùng cô ta đón lễ Thiếu nhi. Tôi gặp tai nạn xe, ký ức dừng lại trước năm cuối cấp ba. Lúc ấy, người tôi thích vốn chưa phải Lục Thâm. Tỉnh dậy, tôi đưa ra yêu cầu chia tay theo kế hoạch trong bản ghi nhớ. Anh chắc mẩm tôi đang giả vờ, cười nhạt nói: "Đây là em đề nghị chia tay, đừng hối hận." Giữa buổi tụ tập, anh ôm eo thực tập sinh thân mật. Bạn bè Lục Thâm khéo léo nịnh hót, luận bàn chuyện tốt đẹp cho đôi trẻ. Bảo tôi như bà già mệt mỏi, sao sánh được gái tơ duyên dáng. Cánh cửa phòng VIP bật mở. Tôi sà vào lòng người vừa đến, giọng nghẹn ngào: "Sao anh mới tới? Họ trêu em quá!" Rầm! Ly rượu trong tay Lục Thâm vỡ tan. Máu tươi hòa rượu đỏ chảy dài lòng bàn tay. Anh đờ đẫn nhìn tôi, như linh hồn vụt thoát khỏi xác.
Hiện đại
Ngôn Tình
5
Âm Dương Nhãn Chương 17