“Mau đi Nghiêm đi, cô ấy chịu rồi!
Chu An lôi vật vã hét lên. Ánh kháng An thét:
“Mau Đừng phí gian còn một đứa đấy!”
Tân bừng tỉnh, đưa tôi. giả vờ nắm lấy, khi hắn buông liền bất cào mạnh lòng bàn bà ta. gi/ật mình, tuột khỏi bà rơi xuống nước.
Chu An đành phải lần nữa, cho Đến lần thứ ba, sắc đột biến đổi:
“Nghiêm đâu? Nghiêm chìm tiêu rồi!”
“Còn mau người Mỗi giây phút phí mạng sống của Nghiêm!”
Lần này thuận lợi, bị lôi phắt bờ.
Tân khóc ngất, trên còn bóng dáng An hít sâu, lao xuống nước.
Tôi thầm đếm 7 phút hắn lôi bất tỉnh trồi nước.
Tân r/un r/ẩy 120, nhưng nơi hoang vu này xe cấp nhanh nhất cũng phải 20 phút tới.
Chu An dùng cách dân treo ngược vai rung lắc liên tục. Thân hình cô đung đưa như búp bê vải.
Sau khoảng gian dài chờ đợi, được đưa viện. Nhưng do ngạt quá lâu, bác sĩ báo tế bào th/ần n/ão vĩnh viễn, cô có thể rơi trạng thái hôn mê dài.
“Thực vật?”
Tân ngã quỵ xuống đất, bất bật dậy như đi/ên lao An:
“Đều tại mày! Đồ khốn! Sao mày bé trước! Nó ruột mày mà!”
Bà khóc đến ngất đi, y tá vội chạy tới nhân trung. tỉnh lại, lặng thinh hồi lâu rồi đột rung vai, cười gằn: “Hí hí hí...”
Tôi cúi gằm mặt, tròng đảo ngược, miệng méo xệch trông vô quái dị. Bà chỉ khoảng mặt:
“Nghiêm Nghiêm, yêu của mẹ, đáng yêu ngoan ngoãn mẹ nhất.”
Vừa bà bò dậy, hét lên: “Cút đi! Nghiêm của chỉ chơi với tao! mày cút hết đi!”
Nói rồi bà cười ha hả chạy mất. và An nhìn ngơ ngác.
Bác lao công ngoài hành lang thở “Ôi, một người bình thường, đi/ên đi/ên thật.”
Trong phòng bệ/nh chỉ còn hai chúng tôi. An nhìn tôi, đỏ ngầu mệt mỏi, khẽ nói:
“Hôm đó em anh, nếu em và Nghiêm rơi xuống nước, anh ai. trả lời vợ, và anh làm được.”
“Em bắt anh nhớ cái tên hồ chứa Lương Thôn ép anh dấu trên đồ. Lúc đó anh ý nghĩa đặc của nơi này, em đó ký ức khắc cốt tâm. Hóa ý này.”
“Khi nhận tin nhắn cầu của em, đầu anh như bị đóng băng. thể tin hai người nhất hại nhau.”
“Em biết tất cả, sao với anh ngăn chặn, đâu đến như hôm nay.”
Tôi thở dài:
“Anh thể ngăn cả đời được.”
Tôi đứng dậy bước đi ngang qua An thì khẽ nói:
“Cảm anh chọn em.”
“Cảm anh, An.”
“Vĩnh An.”
Phòng bệ/nh tĩnh nằm yên trên giường với dây nhợ. Cuối cô trở chất, vĩnh viễn còn gây họa được nữa.