“Ai cho phép em ngồi đây?”
“Thưa cô giáo.” Tôi vẫn tự thu xếp cặp sách.
Cố Trạch Du vẫn nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt hung dữ. Thấy tôi bình thản ngồi xuống, cậu ta đứng phắt dậy đạp mạnh vào bàn tôi, tạo nên tiếng ầm vang dội.
Cả lớp im phăng phắc, ngay cả cô giáo cũng không dám lên tiếng.
Tôi nhìn cậu ta, nở một nụ cười bao dung và bất lực: “Kiềm chế xu hướng b/ạo l/ực rất khó phải không? Em đã làm tốt lắm rồi.”
Sau đó tự mình dựng lại bàn học, rồi nghiêm túc hỏi: “Còn muốn đ/á thêm lần nữa không? Em có thể làm lại, nhưng đã đ/á bàn thì không được đ/á chị nữa đâu nhé.”
Tôi ngấm ngầm khiến mọi người, kể cả bản thân cậu ta, tin rằng cậu là người có khuynh hướng b/ạo l/ực.
Cố Trạch Du có lẽ chưa từng chịu thiệt kiểu ngầm này, cậu ta túm ngay cổ áo tôi. Tôi lập tức che mặt, hét lớn: “Thiếu gia c/ứu em!”
Lục Ngang Húc khẽ chế nhạo, chậm rãi lên tiếng: “Trạch Du, đ/á/nh chó phải xem chủ.”
Cổ áo được buông ra, tôi sợ hãi vỗ vỗ ng/ực, thản nhiên cảm thán: “Vẫn là thiếu gia tính tình tốt.”
Cố Trạch Du trông vẫn rất muốn động thủ, nhưng vì qu/an h/ệ tốt với Lục Ngang Húc nên đành nhịn được.
Tôi cúi đầu dọn lại bàn học, không bỏ sót nụ cười đầy hứng thú và phần nào thỏa mãn của Lục Ngang Húc, cùng ánh mắt dò xét không che giấu của Cố Trạch Du.
Mọi thứ đang diễn biến khác hẳn kiếp trước.
04
Tôi rất rõ thân phận mình, hết lòng với Lục Ngang Húc, chạy việc vặt hay mang nước đều là chuyện thường. Bạn học chế giễu: “Con gái người giúp việc đúng là giỏi hầu hạ.”
Tôi giả vờ không nghe thấy. Lâu dần, những kẻ này tự thấy nhạt nên không nhắc nữa.
Học kỳ này trôi qua khá yên bình. Sau khi công bố điểm thi cuối kỳ, tôi xếp thứ ba toàn lớp.
Hạng nhất là một cô gái trầm lặng, tên Lâm Tương. Hạng nhì là Cố Trạch Du.
Sau khi công bố điểm, Cố Trạch Du hiếm hoi liếc nhìn tôi, đại ý “không ngờ mày cũng có n/ão”.
Tôi quay lại nhìn thẳng cậu ta, cười thoải mái: “Lần sau em sẽ là hạng nhì.”
Cố Trạch Du cười khẩy, quay đi không thèm để ý tôi nữa.
Kỳ nghỉ đông đến, cuối cùng tôi cũng được về nhà. Thần Tinh thấy tôi về, ánh mắt lấp lánh, nói: “Chị giờ đẹp quá.”
Nhà họ Lục không đối xử tệ với tôi, dùng mỹ phẩm đắt tiền, mặc đồ hiệu, tuổi dậy thì thay đổi từng ngày.
Tôi biết mình đã thay đổi.
“Tiểu Tinh cũng xinh lắm.” Tôi bước tới vuốt mái tóc dài của em, chiếc đuôi ngựa cao lắc lư nhẹ.
Kiếp trước khi em về nghỉ đông, tóc vai đã c/ắt ngắn đến tai. Lúc đó tôi thắc mắc sao c/ắt ngắn thế, vì em luôn thích tóc dài. Em chỉ cười gượng qua, kiếp này tôi mới biết nguyên nhân.
Tôi đưa cho em điện thoại mới và một phong bì, bên trong là năm nghìn tệ.
Thần Tinh cầm lên xem: “Rốt cuộc chị vẫn sống tốt hơn em.”
“Nhưng, học kỳ tới sẽ khó khăn đấy, chị đối phó được không?” Em chống cằm nhìn tôi.
Tôi gật đầu: “Chắc không sao, còn em, sống quen chưa?”
“Chưa quen lắm.” Thần Tinh nghịch điện thoại mới, than phiền: “Học hành khó, bình nóng lạnh nhà luôn hỏng, đồ ăn căng tin dở tệ, mẹ thì lắm lời quá…”
Tôi lặng lẽ nghe, đến khi em cười nhạt: “Thần Nguyệt, chị sống tốt ở đâu cũng được, còn em thì không.”
Tôi ôm em từ phía sau: “Nhưng chúng ta là chị em song sinh, vận mệnh luôn gắn liền.”
Em khẽ đáp: “Chị nói đúng.”
Sau kỳ nghỉ đông, em đưa tôi quyển nhật ký đã viết: “Con đường sau này chị phải tự đi.”
Kiếp trước, hai tháng sau kỳ nghỉ đông, mẹ chuyển về quê chăm bà ngoại, tôi cũng chuyển trường theo. Tôi và Thần Tinh chỉ liên lạc qua điện thoại. Dần dà, ngoài chuyển tiền, em ít khi liên hệ.
Tôi cười nhận nhật ký: “Mong ngày gặp lại.”
Thu xếp hành lý trở lại biệt thự, Lục Ngang Húc bất mãn: “Không chịu về cho đến sát ngày khai giảng hả?”
Tôi mỉm cười với cậu ta: “Cũng không đến nỗi. Thiếu gia có học hành chăm chỉ không? Học kỳ mới thi đua được với em không?”
Quản gia đứng bên ra hiệu, Lục Ngang Húc bị chặn họng, hậm hực bỏ lên lầu.
Tôi cười với quản gia, cũng về phòng.
Ngồi trước bàn học nhìn vết nước mắt thấm trên trang nhật ký, dòng chữ viết—
【Hôm đó, cô ta đến, cơn á/c mộng của tôi bắt đầu.】
【Từ đó, tôi không còn là con người nữa, chỉ là con chó bị đối xử tùy tiện.】
05
Tuần thứ hai học kỳ mới, lớp có học sinh chuyển đến, chính là cô gái được nhắc trong nhật ký của Thần Tinh—Vạn Bảo Châu.
Vạn Bảo Châu gia thế hiển hách, dung mạo lộng lẫy, nở cười như thiên thần nhỏ.
Cô ta và Lục Ngang Húc, Cố Trạch Du là bạn thuở nhỏ, chỉ sau này chuyển ra nước ngoài, giờ lại trở về.
Thái độ của Cố Trạch Du và Lục Ngang Húc dành cho cô ta khác hẳn người khác, ai cũng thấy rõ.
Các bạn xì xào bàn tán về qu/an h/ệ ba người, tôi nghe lỏm được, trong đó có cả phần xuất hiện của tôi.
Lúc đầu nghe tôi là bạn đọc sách của Lục Ngang Húc, Vạn Bảo Châu không tỏ vẻ gh/ét bỏ. Cô ta cười tươi nắm tay tôi, cố ý nói cho Lục Ngang Húc nghe: “A Húc tính tệ lắm, khổ cho Nguyệt Nguyệt rồi.”
Lục Ngang Húc không gi/ận chút nào, ngược lại có chút lúng túng: “Tính tớ tệ ở đâu?
“Hơn nữa, cậu thấy tớ tệ thì đừng kết bạn nữa.”
Cậu ta còn kiêu ngạo lên. Vạn Bảo Châu đã quen với Lục Ngang Húc như vậy, xu nịnh vài câu là cậu ta vui ngay.
Nếu không thấy cô ta lạnh lùng lau tay sau khi nắm tay tôi, tôi đã nghi ngờ Thần Tinh và tôi gặp không phải cùng một người.
May là đúng, vị tiểu thư kiêu ngạo và tà/n nh/ẫn này không hề thay đổi.
Lúc hội thao, tôi bị ghi danh chạy ba nghìn mét không rõ lý do, dễ đoán là có người phá.
Tổ trưởng thể dục vẻ hả hê: “Danh sách không sửa được rồi, thời gian này cậu chuẩn bị kỹ đi.”