Lấn át mọi mặt trận thông.
Cũng chính vào lúc bị bệ/nh.
Một chữa khỏi.
8
Lục bận rộn, tham dự các buổi tiệc rư/ợu lễ trao giải nhỏ.
Còn định lén ra nước ngoài.
Tôi lý mới, với muốn dài ngày nửa năm.
Anh tuy vui, c/ắt giảm nửa.
"Phần để dành cùng anh."
Ngày lên máy bay, tới vẫn chiếc mũ trai, khẩu trang đen, theo lý hay vệ sĩ.
Anh nhíu mày, cúi mắt ánh lên vẻ móc:
"Sao chọn chỗ ấm để chơi, Phần lắm."
Kỳ lạ thay, gặp quá nhiều nam nghệ duy chỉ làm nũng thấy khó chịu.
Có lẽ quá thích anh, mọi cử nói, biểu anh, đều yêu cách yêu đường lối về.
Tôi nhẹ va li: "Chuẩn bị hết rồi."
Lục bỗng hỏi thêm: "Tháng viện, rốt cuộc gì?"
Từ khám tháng xin nghỉ, thời gian gặp anh, đột nhiên hỏi vậy khiến h/oảng s/ợ.
"Chỉ dạ nhỏ thôi." gượng.
Căn quá đột ngột, ngày tới viện tuyên án t//ử h/ình tôi.
9
Lục vẫn nhíu mày.
Tôi kìm được nhón chân xoa dịu anh: "Lục Nhận, sẽ ngày tốt hơn."
"Em sẽ lên đỉnh cao làng giải trí, ngôi sáng nhất."
Lục nắm lấy siết nhẹ, buông ra.
Dặn dò "Tỉnh Hàm, về sớm nhé."
Anh thoại, công ty thúc về ngay.
Khoảnh lưng.
Nước mắt rơi lã chã ngừng.
Thực ra muốn với thích anh.
Nhưng như thế ích kỷ.
Chi ch/ôn vùi mãi tình lòng.
Núi trăng biết lòng người.
Tôi vọng ngôi mãi biết thích anh.
Chỉ ngờ, đi.
Lần tranh giải Đế đáng lẽ đoạt giải, thất bại, lỡ danh hiệu Đế.
Suốt năm đó, trạng thái tồi tệ, tiếp bộ phim đều diễn tốt.
Mỗi lần bị chụp hình đều dáng vẻ mỏi, ria lởm chởm.
Tôi biết, từ mãi đọng lòng anh.
Là nuối tiếc.
10
Vì thế Mạnh Bà bồi hồi suốt ba năm.
Không biết uống bao nhiêu bát canh Mạnh Bà.
Họ độ được tôi.
Tôi mới cơ nhân gian, gặp Nhận.
Tôi muốn biết, ra từ hay lỡ giải thưởng Đế, như ngày hôm nay.
Chị xe tới đi.
Trước chị dặn "Anh giờ lý mới, đừng trêu chọc ta."
"Cô ta được đối xử tốt giờ hơi lên mặt rồi."
"Nhưng khó nói, giờ tính khí quặc lắm, cẩn thận được."
Chị rồi, đứng cổng.
11
Tòa đi.
Anh đặc dành phòng hướng tốt nhất.
Lúc chúng thường họp bàn công việc, thảo kịch bản chuyện tới tận khuya, ở qua đêm xảy ra thường xuyên.
Tôi đùa: "Sau phải tránh hiềm nghi rồi."
"Lần về nhà bị chụp hình, bị bọn săn ảnh đăng vịt dẫn gái về nhà, bịa đặt chuyện yêu đương."
Lục nằm dài sofa lười chúng nó."
"Dù sẽ ở bên đời, tập quen sớm tốt."
Mắt cay xè.
Đến hôm nay, ở bên đời.
Đã đổi khác.
Tôi vừa giơ định bấm chuông.
Người nhà mở cửa trước.
Là gái.
Tóc ngắn, rất trắng.
Đôi mắt giống tôi.
12
Cô gái mặc toàn đồ hiệu, đang gọi điện.
Thấy cằm lên ra hiệu vào nhà.
Sau vào nhà, phòng vô số lần sửa sang.
Tôi e dè.
Ngồi phòng khách trang trí lộng lẫy, hai đặt gối.
Lòng bàn ẩm ướt.
Đang mồ hôi.
Cô gái gọi xong, rất tự nhiên vào bếp, lấy chai nước từ tủ lạnh.
Tôi đứng dậy vừa định giơ đón, mở nắp tự uống ngụm.
"Anh đang ngủ, mươi phút gọi dậy, xếp đầy đủ mọi thứ cần thiết lịch trình tiếp theo đợi tài xế tới."
Cô vội vàng cửa thay giày: "Trong mươi phút được gây ra tiếng nào."
"Anh ngủ ngon, nếu đ/á/nh thức, công chị coi như mất."
Trước đóng cửa, lại: "Tôi Từ Lộ, gì gọi tôi."
13
Từ Lộ giày cao gót nhanh như bay, cử chỉ gàng nhanh nhẹn.
Đây điều sánh kịp.
Tôi từng gặp nhiều lý chuyên nghiệp.
Họ thực chuyên tôi.
Kể Từ Lộ, chỉ qua vài câu ngắn nhận được.
Thế "chuyên nghiệp".
Không đoạt được Đế, năm nay ngày giống kia - phóng khoáng an nhiên.
Nhưng vẫn vững vàng đứng ngũ top tức tiêu rò rỉ.
Đây chính lợi thế đội ngũ chuyên anh.
Không như kia dẫn khắp nơi cách bừa bãi.
Thỉnh thoảng va vấp thân tơi rơi m/áu chảy.
Chịu đựng ánh mắt nhạt, hắt hủi.
Bây giờ, đội ngũ tốt hơn.
Tương lai, định sẽ tốt nữa.
14
Lục nhận bộ phim.
Địa điểm ở vùng Thanh Hải, thực bộ phim trinh thám.
Giúp xếp thu dọn tất đồ dùng sinh hoạt quần thay thời gian phim.
Việc rất thạo.
Xét cùng ba năm trước, mình làm năm người.
Lúc nổi tiếng từng nghĩ tới thuê lý tôi.
Lúc trẻ, chưa bao giờ thấy mệt, ngày thấy tràn đầy năng lượng.
"Tốn tiền vào làm gì?" vừa giúp xếp bất chợt hỏi ngược lại, "Anh chán rồi!? Anh muốn đổi lý khác?"