Tôi cảm rùng mình, cố tỏ ra bình tĩnh đuổi anh ta đi: phòng, tắm được không?"

"Được... được..."

Tân lang bất ngờ mặt, ấp úng đáp quay lưng bước nhanh ra ngoài.

Nhìn bóng lưng anh ta, chợt Thẩm cũng ngại ngùng.

Nhưng hắn phải Thẩm giọng nói khác, mặt khác, ngay cả mắt cũng khác... mắt Thẩm luôn phảng phất sắc tím nhạt.

Phòng tân có phòng tắm, nhưng

Cớ tắm rửa chỉ là cái t/ài, cũng quái vật chạm vào.

Tôi vòng tay trắng, kiểm búp bê có được từ "Búp bê"

"X/á/c nhận sử đạo cụ 'Búp bê'?"

Tác của đạo cụ cần tự khám chắc nó có hiệu quả.

Sau vài giây cân nhắc, bấm x/á/c nhận.

Đạo cụ Búp phẩm đắt giá nhất của Q/uỷ C/ắt Da, có thể làm bù nhìn mạng. Người hữu có thể tự dùng hoặc giúp chơi khác!

Đọc giải thích thở phào nhẹ vừa khớp tình huống tại.

Mở nắp t/ài sau một hồi một sao y xuất hiện, im bên trong.

Sờ giống cảm giác thịt mình, có thở, nhịp tim, mạch đ/ập chỉ thiếu linh h/ồn, sao hoàn hảo!

Sau đó, chui xuống gầm nhỏ, kéo mép che kín người.

Không ngờ tân lang mãi quay lại.

Đêm xuống, phòng tân tịch mịch.

Đột nhiên, cảm nhiệt phòng tăng mồ hôi vã ra lửa đ/ốt.

Đang định ra dùng nước làm mát thì...

Một bóng lướt qua phòng.

Tôi nép sát đất, nhìn qua khe hở.

Một ngồi bàn trang điểm, lưng quay về phía đang chải tầu từng tác.

Tôi bịt kìm tiếng thét.

Người vừa chải vừa hát rên rỉ:

"Mẹ ơi nhìn tà của con... Đừng con quá sớm..."

Cô ta đi lại, lộ chân đen xém th/iêu thịt vụn lả tả rơi.

Trước t/ài móng tay đen nhỏ m/áu từ từ chạm bù nhìn mạng.

Tim đ/ập thình thịch, khép mí mắt.

"Á——"

Bất ngờ, chính thét lên, xiết nghẹt ném khỏi phòng!

Chỉ một giây, mọi thứ tĩnh trở lại.

Không lâu, giọng rên rỉ vẳng:

"Đây là ước bí mật... Của và anh... Áo màu Th/uốc đ/ộc màu trắng..."

Rồi một tiếng thét h/oàng vang của player...

Tôi cắn môi, nín thở chờ đợi.

Nằm im lặng đến mức suýt ngất thiếu oxy, cuối cùng mê.

08

Sương m/ù dày đặc trùm phòng tân hôn.

Người đàn ông xếp ra từ làn sương.

Mặt nạ xuống, mặt xém biến thay đó là nhan sắc tuyệt trần mái tóc dài mực buông xuống eo.

Hắn cúi người, kéo tấm che kín, gái bất tỉnh dưới gầm giường.

Đôi chân hắn thành vô số đen, nhẹ nhàng cuốn gái đưa lên.

Xúc định đặt nạn nhân t/ài đôi.

"Đưa nàng cho ta——"

Thẩm giang tay đón.

Xúc tỏ vẻ gái chịu buông.

"Nàng thích t/ài——"

Nghe vậy, miễn cưỡng gái lại.

"Bảo bảo, đáng lẽ nên quay lại."

Thẩm Ng ôm gái báu vật, mê đắm áp mặt trán nàng.

Xúc đen gh/en tỵ, lần lượt quấn nàng âu yếm.

Chúng vui sướng được chủ đến, còn hứa sẽ chơi cùng...

Lúc ấy suýt nữa lộ diện, tiếc chủ nhân ngại ngùng chịu nhận mình.

"Đủ rồi, các ngươi sẽ đ/á/nh thức nàng."

Thấy càng lúc càng quá đà, lén kéo lộ làn trắng ngần, Thẩm mặt.

Vài táo tợn còn mon men giữa đùi gái...

Hắn vội hồi tu, nén v/ọng chỉ dám khẽ môi hoa.

"Bảo bảo, ta sẽ bảo vệ đến cùng. Ngủ ngon."

Sau lời từ biệt lưu hắn sương m/ù.

09

Tỉnh dậy, kinh ngạc mình đang trên giường!

khi ngất trốn dưới gầm...

Trí tốt, lại mộng du. Hơn nữa... khi mê man, đột nhiên cảm buồn ngủ thường!

Người đưa là tân lang... Thẩm Ngô?

Tôi nghiêng về khả năng thứ hai. Đêm qua khi q/uỷ định hại bù nhìn, đột nhiên biến mất chuyển mục tiêu tầng dưới.

Mọi manh mối đều chỉ ra Thẩm đang ở nhưng cứ lẩn tránh tôi!

Tốt, tốt, cực kỳ tốt!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

An Ý

Chương 9
#BERE TỪ KHI CHUỘC Thân RA KHỎI NHÀ HỌ TỐNG, ta mở một tiệm bánh nhỏ ở phía tây thành. Mỗi ngày nhào bột, hấp bánh, đón khách tiễn người, cuộc sống trôi qua yên bình thư thái. Thế nhưng vào một đêm mưa gió bão bùng, đại công tử nhà họ Tống – người từng là chủ cũ – bỗng gõ cửa phòng ta trong đêm khuya. Trong lòng chàng ôm theo một bé gái độ ba tuổi. Chàng nói: “Cô nương An Ý, nhà gặp biến cố, tình thế nguy nan, tiểu muội không người nhờ cậy, không biết cô nương có thể tạm thời trông nom một hai chăng?” Ta chỉ do dự trong chốc lát, rồi đáp lời: “Được.” Dù sao, Tống gia đối với ta có ân cứu mạng, ta không phải hạng người vong ân phụ nghĩa. Từ đó mười năm trôi qua, ta thủ vững tiệm bánh, nuôi bé con lớn lên thành thiếu nữ tuổi trăng rằm, cho đến ngày Tống gia lại một lần nữa khôi phục thanh thế. Ta nghĩ, ân tình đã báo đủ, cũng đến lúc nên suy tính chuyện cả đời của mình rồi. Nào ngờ đúng ngày xem mắt, đại công tử nhà họ Tống mặc quan phục màu đỏ thắm, đường hoàng ngồi ngay giữa sân nhà ta. Ánh mắt sắc bén đảo qua, khiến bao người hoảng hốt như ngồi trên đống lửa. Chàng nói: “Ta tới... để thay nàng trông chừng một phen.”
Chữa Lành
Cổ trang
Ngôn Tình
0
MÙI TIỀN Chương 7
Quy Môn Chương 15