Trần Trác gi/ật mình, ánh lóe nhiên, còn định nói thêm điều gì lạnh lùng ngắt lời: "Đừng giả vờ thượng dưới lớp vỏ rỗi thế gian!

Đến đây, ánh kh/inh thường Trần Trác dành cho cuối cùng cũng biến mất.

chăm chú quan sát một lượt rồi cười: "Hạ Vụ, thông minh hơn tưởng. Như vậy càng tốt... việc sáng suốt."

Lúc này, nghi thức minh hôn thúc.

Mạnh cặp song sinh lại gần. Trần Trác áp sát tai thầm:

"Hợp tác sẽ thôi. bằng chứng thành ý, tặng một bí mật... cung Lý Mặc! Cô phó bản này để trả th/ù cô!"

"Cô định cho uống th/uốc - Tình Tán cực mạnh, giao hoan đến ch*t vật!"

Vừa lời, đúng như dự liệu đưa hộp sữa: Hạ, uống đi, bồi sức lực... Cả ngày tìm ki/ếm vẫn manh mối, vẫn phải nhờ cô."

Vốn định chối, nhưng chợt lóe nghĩ. lấy hộp sữa, dưới ánh hồi hộp và cặp song sinh, ngửa uống một rồi bước lầu.

Trên cầu dùng khăn giấy nhổ Vào tân hôn, lấy ra con găm Trần Trác đưa, ngồi trước bàn trang điểm chờ đợi.

Một tiếng sau, tiếng khóc nở vang tầng dưới - đúng cặp song sinh phải trở về qu/an t/ài.

Tôi xoay nhẹ lưỡi d/ao, giả vờ áp cổ. Lưỡi sắc lạnh tương phản da muốt.

"Cô gì vậy?"

Tôi vừa giả bộ, tân biến mất cả ngày đã xuất hiện. lao tới, dù nạ vẫn lộ rõ vẻ lo lắng.

"Đưa cho tôi, đừng bị thương."

Hắn giọng nói vội pha lẫn quen thuộc. nghiêng đầu chậm rãi: mình sẽ ch*t đây, ch*t rồi còn phải bị ép minh hôn... tự liễu còn đỡ khổ hơn."

"Không đời nào!" Tân trả lời khoát, giọng càng thêm quen sẽ cô. Cô sẽ ch*t."

Tôi nhìn chằm chằm nạ, vẫn áp cổ, bước đến bên cỗ qu/an đôi: "Ngài lấy gì để tôi?"

"Bọn nghe lời tôi. ai dám đến nhìn chằm chằm lưỡi d/ao: "Nếu đưa rời đi ngay."

Tôi giả vờ lùi lại, ngã qu/an đôi. lúc đỡ tôi, thu d/ao, vòng ôm lấy cả hai ngã qu/an Cảm bàn đỡ gáy tôi, càng thêm khẳng định.

Tôi ôm vai "Ngài tôi... vậy nên đáp thế nào?"

Tân tai, lắc đầu: "Không cần..."

"Tôi hiến chính mình cho ngài, được nhìn thẳng hắn.

Hắn sững sờ, cũng ửng Trong ánh nhìn hắn, đặt khóa váy cưới: "Anh giúp khóa Tự tiện..."

Tân đơ người, đậy. tiếp tục: "Anh ngại à? Hay cần cởi?"

Tôi cảm thấy nóng bừng. Chỉ một sữa đã thế này, nếu uống cả hộp sao?

Hắn vội váy cho tôi, nắm lấy tôi: "Không được... được thế..."

Giọng đ/au khổ: quen... thể..."

Tôi dốc: "Nhưng trúng đ/ộc giúp, sẽ ch*t mất..."

Tân sờ rực, giọng xót xa: "Anh... thể... xin lỗi..."

Thấy như vậy, nỡ giả vờ nữa: "Phụng Ngô... anh giúp đi... khó chịu lắm rồi..."

Tôi nạ hắn: "Xúc đâu rồi? Sao anh tu?"

Vừa lời, đen nhánh lập tức quấn quýt lấy tôi. nắm lấy một lên: "Thẩm Phụng bắt được anh rồi!"

"Bảo cúi đầu lắp bắp, toàn thân cứng đờ nhưng vẫn cố chối: "Phụng Ngô là ai? rồi."

Tôi bật cười, lật nạ Gương tuấn tú quen thuộc hiện phượng đang ngập ngừng tránh né. xuống hôn: "Anh còn đến bao giờ?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

An Ý

Chương 9
#BERE TỪ KHI CHUỘC Thân RA KHỎI NHÀ HỌ TỐNG, ta mở một tiệm bánh nhỏ ở phía tây thành. Mỗi ngày nhào bột, hấp bánh, đón khách tiễn người, cuộc sống trôi qua yên bình thư thái. Thế nhưng vào một đêm mưa gió bão bùng, đại công tử nhà họ Tống – người từng là chủ cũ – bỗng gõ cửa phòng ta trong đêm khuya. Trong lòng chàng ôm theo một bé gái độ ba tuổi. Chàng nói: “Cô nương An Ý, nhà gặp biến cố, tình thế nguy nan, tiểu muội không người nhờ cậy, không biết cô nương có thể tạm thời trông nom một hai chăng?” Ta chỉ do dự trong chốc lát, rồi đáp lời: “Được.” Dù sao, Tống gia đối với ta có ân cứu mạng, ta không phải hạng người vong ân phụ nghĩa. Từ đó mười năm trôi qua, ta thủ vững tiệm bánh, nuôi bé con lớn lên thành thiếu nữ tuổi trăng rằm, cho đến ngày Tống gia lại một lần nữa khôi phục thanh thế. Ta nghĩ, ân tình đã báo đủ, cũng đến lúc nên suy tính chuyện cả đời của mình rồi. Nào ngờ đúng ngày xem mắt, đại công tử nhà họ Tống mặc quan phục màu đỏ thắm, đường hoàng ngồi ngay giữa sân nhà ta. Ánh mắt sắc bén đảo qua, khiến bao người hoảng hốt như ngồi trên đống lửa. Chàng nói: “Ta tới... để thay nàng trông chừng một phen.”
Chữa Lành
Cổ trang
Ngôn Tình
7
MÙI TIỀN Chương 9
Quy Môn Chương 15