Tôi vật lộn đứng nhìn phía gượng cười đầy xúc động:

"Đã lâu thấy thiếu nổi lần đầu thiếu tức vì phụ thế."

Hách Nhuễn: "..."

"Bà có Vương M/a." Nhuễn thấy ổn, đỡ lấy tôi.

Tôi khung cửa, nghe thấy tiếng thông chuyển nhìn thường bảy chữ lập tức nở nụ cười tươi rói.

"Tôi sao."

"Tôi nghĩ, có thể thêm một nữa."

06

Tôi tưởng nhà thì nghỉ.

Nhưng ngờ, Nhuễn - chính vốn hay muộn - bắt đầu đúng giờ nhà.

Cô ấy bắt đầu đóng vai hiền thảo mẫu mực.

Hách Nhuễn học nấu ăn nhưng vụng c/ắt tay.

Để tránh việc bé ra to, băng bó thương sĩ Chu khám.

Bác sĩ Chu nhìn thảng thốt kêu lên.

Tôi thấy ổn, khẽ trọng sao?"

Bác sĩ Chu mồ hôi trên trán: "Nếu muộn chút nữa thương tự lành rồi".

Tôi: "..."

Hách Nhuễn quả chính trời sinh, tuy yếu đuối hay gây họa nhưng luôn có tinh thần bất khuất.

Cô kiên nấu ăn, lần suýt đ/ốt ch/áy nhà bếp.

Chuông ch/áy vang lên, lính c/ứu hỏa tận nhà.

Tôi liên tục xin lỗi.

Hách Nhuễn chỉ khóc lóc phòng.

Tôi như kẻ ngốc dọn dẹp bếp suốt 6 tiếng, xong xuôi nghe Nhuễn than thở.

Hách Nhuễn đỏ hoe: kém cỏi sao? Sao việc nhỏ cũng nên?"

Tôi: "Không đâu nhân, cô đã rất tốt rồi."

"Tôi cố hơn nữa, nhất định nấu bữa ăn Sâm. Tiếc vụng dọn dẹp hậu quả..."

Nghe vậy, mệt lả người bỗng dậy:

"Phu vụng, chỉ mỗi người một việc. năng thực sự của ở phía sau."

Hách Nhuễn nghe xong tỏ ra đồng tình.

Cô chuyển học dọn nhà, vỡ bảy bình cùng tám bát quý giá.

Tôi đ/au lòng lấy máy cộng tổng thiệt hại.

Khi cô học đồ, ném ga trải giường chỉ khô cùng khoác giới của tổng tài vào máy với cuộn giấy vệ sinh.

Tôi mặt dùng dụng cụ cạo mảnh giấy vụn trên áo.

Lúc cô học cắm hoa, phá hỏng đám lan, tiên, loa kèn chăm bẵm bao lâu.

Nhìn cô qua cửa kính, nếu cô quay thấy đang gào thét đi/ên cuồ/ng hơn cả zombie.

Cuối cùng, Nhuễn ra chất hiền thục, đành buông xuôi.

Tôi tưởng ngơi.

Ai ngờ cô bắt đầu thuê ngoài.

Bắt dọn phòng sạch bong, sàn hai lượt, đ/á/nh bóng đạc.

Mỗi giờ hâm cơm Sâm.

Tôi thâm quầng dữ bếp:

"Gọi ăn không?"

Sau bảy lần hâm, trời gần sáng.

Hách Nhuễn ra về, chạy phòng ngủ.

Chợp chưa đầy nửa tiếng.

Hách Nhuễn đ/á/nh thức tôi, đòi mượn thoại vì đã bị chặn.

Tôi mệt lả đưa thoại.

Nhạc chuông điển vang hơn hai chục giây.

Giọng trầm khàn của vang lên:

"Alo, Vương cáo Phu thế nào rồi?"

Hách Nhuễn nức nở: "Đình Sâm..."

Cố cúp máy.

Hách Nhuễn òa khóc trên sofa.

Tiếng khóc to khiến hẳn.

Thở dài, cầm thoại lướt mạng.

Xem đoạn kinh dị: tổng tài cuộc nhỡ.

Chuông thoại giọng cô giáo Văn Đức:

"Alo, muốn gì? Gọi gì?"

"Cút ra."

"Gọi đi, nghe máy."

"Xem bao nhiêu tiền."

"Ngày nào cũng có anti-fan phá rối."

Không đã nghe bao nhiêu lần, tự n/ổ tung rồi.

Tôi lại.

Nhạc chuông vang vài giây, anh bắt máy.

Cố gằn giọng:

"Hừ, tiểu yêu tinh vô tâm, cuối cùng cũng lại?"

"Biết ngay lòng có ta, đổi chuông hờ."

"Con ngốc, tổng tài à?"

Tôi: "..."

"Thiếu say Vương M/a."

Im ba giây.

Giọng đầy phẫn nộ:

"Vương cầm thoại của Nhuễn?"

Đồ đi/ên!

Toàn lũ đi/ên!

Tôi nghiến răng: "Đây thoại của mà."

Có lẽ bạ, im lâu bùng n/ổ:

"Vương M/a! Bà cố ý dùng chuông m/ắng tôi?"

"Tôi nghe trọn 18 lần!"

"Lương tháng sau của bị c/ắt!"

Nói cúp máy.

Tôi táo, dữ đ/ấm đ/á chăn bông.

07

Hôm sau, bất ngờ kiểm tra khi Nhuễn đi vắng.

Phát hiện đang ngủ ngày, hắn bất mãn:

"Vương việc ngày sắc."

"Bà ngủ phòng, nếu Nhuễn về, kịp nghe thấy cửa?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm