Nguyệt nhịn được lộn mắt, nói: "Dì Dư, dì cần phải cháu. Đối chỉ người xa lạ gh/ét. nữa, dì nói sai, đúng ngốc thật."

Bà Dư cười ha hả, nắm nói: "Con bé hợp tính bà quá, muốn cư/ớp làm dâu."

Dư Thành đỏ mặt: "MẸ!"

Tôi vội kéo sau lưng: nay hôn nhân đâu, vừa nói trước mà. nữa nhỏ, bố nó nỡ để gái yêu đương sớm, phải vài năm nữa tính!"

Bà Dư mặt mày rũ.

............

Đoàn cùng đến đồn cảnh sát.

Vừa tới nơi thấy bà ngồi lê dưới đất lóc thiết. Bà ta mất hết vẻ sang trọng nào, giống hệt kẻ Ông mặt mày tiều tụy. Còn Nghiên ngồi thờ bên cạnh, tinh thần hoảng lo/ạn vừa trải qua sốc lớn.

Thấy xuất hiện, bà lập tức bật dậy dữ, chỉ thẳng mặt gào thét: "Chính mụ này! Mụ cấu kết tên Vương đ/ảo cư/ớp tôi! quê, mau trả lại mày tù!"

Tôi nhíu mày. bước che chắn quát: "Mẹ khuyên can, chính các người dốt nghe. Giờ lại đổ thừa mẹ đời nào!"

Cảnh sát ngăn: "Bà hãy giữ trật tự. Cô Lý đến trình báo mấy trước, rõ ràng liên quan đến nhóm đ/ảo. Còn bà lúc nhất quyết chịu tố cáo."

lại vật xuống đất: "Hết rồi! Tan nát hết rồi!"

Bỗng bà ta bò bằng mông đến ôm chân nức nở: Lý ơi, em m/ù, em sai rồi! Nhà có, hãy trả lại giúp em! Nhà em chấp hết vỡ n/ợ mất!"

Quay sang bà ta hét: "Nghiên Nghiên! lại đây lạy mẹ đi! mình tan cửa nát hết!"

Hứa Nghiên mặt đỏ bừng, vẫn ngồi ì ra. Tôi lùi lại một bước, lạnh lùng: "Các người tự chọn đường ấy, ai thay hậu quả được. phải nghĩa vụ đền bù."

Sau khi làm xong tục, bỏ đi ngoảnh lại. sau, tiếng than thiết của bà hòa lẫn tiếng ch/ửi m/ắng của ông Hứa. Nghiên vẫn ngồi tượng đất.

............

báo cảnh sát lão Vương cao chạy xa bay. Số ấy mất Gia đình mất nhà, mất xe, ty phá sản, cuộc sống sa sút phải sống lay lắt trong căn tồi tàn. Bà lòng, ngày đi v/ay đều chối. Nghiên đủ đóng phí đại nên bỏ học.

Sau khi tiễn theo Dư, ông Lý lại sống yên bình. Một hôm đi thu về, bắt gặp Nghiên tiều tụy dưới chân núi. Mặt ta sưng húp đầy quần áo nhầu nát, dáng người g/ầy gò đến hốc hác. Thấy hai ta bật nức nở.

Hứa Nghiên nghẹn "Bố, mẹ! Con biết lỗi rồi! C/ứu với! định gả lão 60 tuổi hay đ/á/nh vợ, ch*t mất!"

Tôi gi/ật mình: "Hai định gả à?"

Nghiên tức tưởi: "Con ngờ nhẫn tâm thế! Con nói sẽ đi làm vẫn gả. Mười mấy năm làm nuôi bằng mớ ư?"

Thở dài, bảo: đừng nữa. để gả đâu."

Nghĩ đến tính x/ấu trước kia của nghiêm giọng: "Lần giúp nghĩa sau muốn gì được nấy. Con trưởng thành, bố mẹ chỉ đảm bảo ch*t đói, chứ nuông chiều Hứa. Tương nào, tự phấn đấu."

Hứa Nghiên quỳ xuống lạy nước giàn giụa: "Con biết lỗi Trước đây hách, đ/ộc á/c. Từ nay sẽ sửa đổi, tự ki/ếm sống."

Hai nhìn thở dài. Hi vọng sự thức tỉnh.

Sau khi Nghiên nhập lại hộ nghĩ nên giấu kín. Ai ngờ phát hiện ra, chủ động nhắc đến này. Khi hộ tịch của Nghiên được chuyển về, định đoạt hôn nhân của nữa.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm