Thiên Ý

Chương 1

30/06/2025 00:32

Tôi trở thành mẹ kế của trùm nhỏ trong trò chơi kinh dị.

Mọi người đều nghĩ tôi sẽ là người đầu tiên bị gi*t, nhưng không ngờ.

Tôi tùy hứng nấu một bữa ăn, trùm nhỏ nhìn tôi chằm chằm đầy mong đợi.

Tôi lôi sách đọc trước khi ngủ ra, trùm nhỏ ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Tôi: Ngoan quá ha?

Về sau.

Trùm lớn sau khi gi*t người trở về, nhìn thấy tôi, giọng dịu dàng hẳn: "Phu nhân, nàng vất vả rồi."

01

【Chào mừng đến lâu đài của Bá tước Derson.】

【Vai trò mới của bạn là người vợ kế mới cưới của Ngài Derson.】

【Hãy duy trì vai trò này để sống sót qua bảy ngày trong lâu đài, tuyệt đối không làm những việc không liên quan đến thân phận!】

【Chúc bạn ch*t vui vẻ!】

Khi giọng nói điện tử của hệ thống vang lên trong đầu tôi, cảnh tượng trước mắt từ ngôi nhà dân cũ kỹ chuyển sang nội thất lâu đài xa hoa lộng lẫy.

Những người hầu quét dọn nhìn thấy bộ quần áo trên người tôi, ánh mắt lộ vẻ thương hại.

Theo tư liệu do phó bản cung cấp, tin đồn rằng Bá tước Derson tính tình bạo ngược, còn con trai ngài dù mới sáu tuổi nhưng lại ăn tim người sống, đúng là một tiểu quái vật!

Vì thế tất cả người chơi đến đây đều mong vai trò được phân cách xa hai cha con này càng tốt.

Nhưng tôi lại khá vui.

Ở thế giới trước, tôi đã bệ/nh nặng vô phương c/ứu chữa, vốn chẳng còn mấy ngày để sống, giờ trước khi ch*t còn được hưởng giàu sang phú quý, đáng lắm!

Ý nghĩ vừa lóe lên, bên tai đã vang lên âm thanh.

Là quản gia mặc áo đuôi tôm, vẻ mặt lạnh lùng như đang nhìn một vật vô tri: "Phu nhân, tiểu thiếu gia đi học về rồi, mời ngài đến dùng bữa cùng tiểu thiếu gia."

Bên cạnh tôi, vô số bình luận đang cuộn chảy.

【Huh, người chơi mới trước bị gọi đi, khi thấy trùm nhỏ ăn tim đã h/oảng s/ợ hét lên, lập tức hiến dâng trái tim tươi ngon.】

【Ước đoán tân thủ này sẽ vui mừng nhận giải "gi*t đầu tiên", hí hí.】

【Tân thủ này đúng là quá xui xẻo, thương xót một giây cho cô ấy.】

【……】

Tôi không nhìn thấy bình luận, chỉ ngoan ngoãn theo quản gia đến phòng ăn.

Trời đã nhá nhem tối, dưới ánh đèn chùm pha lê trong phòng ăn, một cậu bé khoảng năm sáu tuổi đang ngồi đó vẻ bực bội.

Nghe thấy tiếng bước chân, cậu vô thức quay đầu lại.

Cậu bé da trắng dễ thương, mặc đồng phục kiểu Anh, cử chỉ thanh lịch ung dung, như một tiểu quý tộc.

Ngoại trừ việc trên đĩa thức ăn trước mặt cậu đang đặt một trái tim còn vương vết m/áu.

Thấy tôi đang nhìn mình, cậu cười đ/ộc địa, ngay trước mặt tôi, cầm d/ao dĩa c/ắt một miếng tim, đưa vào miệng.

【Á á á! Dù xem bao nhiêu lần vẫn thấy kinh t/ởm!】

【Trời ạ, đợi tân thủ hét lên, trái tim tiếp theo đặt trên đĩa sẽ là của cô ta!】

Nhưng đợi mãi đến khi cậu bé nhai xong nuốt xuống, vẫn không nghe thấy tôi hét.

Tôi bình tĩnh đi tới, ngồi xuống đối diện cậu, suy nghĩ một chút rồi duy trì thân phận hỏi: "Con trai, ngon không?"

Trùm nhỏ: "??"

Bình luận: "??"

02

Trùm nhỏ rất kinh ngạc, đôi mắt đen long lanh tròn xoe: "Ngươi... ngươi không sợ sao?"

Tôi lắc đầu.

Sắp ch*t rồi, giờ tôi theo đuổi triết lý không sợ hãi gì cả.

Thế là tôi lại nói: "Nhưng nhìn có vẻ không ngon lắm, hay để mẹ nấu món khác cho con ăn?"

【Ch*t ti/ệt! Tân thủ sao dám thế chứ!!】

【Tâm lý tân thủ này đỉnh thật! Nhưng câu này chắc chắn chọc gi/ận trùm nhỏ, vẫn phải ch*t.】

【Thắp một nén nhang, tân thủ dũng cảm, lên đường bình an!】

Bình luận cuồn cuộn, thương xót cho tôi, nhưng không ai ngờ rằng, trùm nhỏ đối diện nghe lời tôi, im lặng một lúc, cúi nhìn đồ ăn trên đĩa, rồi ngẩng lên nhìn tôi, lạnh nhạt nói: "Ta không cần, ngươi thích gì tự đi mà làm."

Tôi: "Ừ."

Thế là tôi xắn tay áo vào bếp, trong bếp có mấy cô đầu bếp, nhưng đều là người chơi đóng giả, lúc này đang làm việc qua loa.

Thấy tôi còn sống, mấy người ngạc nhiên nhìn tôi vài lần.

Tôi phớt lờ ánh mắt mọi người, tự mình làm một đĩa sườn xào chua ngọt, rau xào tỏi, canh trứng.

Làm xong đã là một tiếng sau.

Tôi tưởng lúc này trùm nhỏ đã ăn xong về phòng, nhưng không ngờ khi tôi bước ra, cậu vẫn đang chầm chậm chọc cây dĩa vào trái tim trên đĩa.

Một trái tim nguyên vẹn, ngoài miếng đầu tiên, hầu như chẳng động vào.

Thấy tôi ra, cậu ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua món ăn tôi bưng lên, khẽ hừ một tiếng, kh/inh thường nói: "Ngươi ăn toàn thứ gì thế?"

Thái độ cậu rất tệ, nhưng tôi cũng không gi/ận, tự mình ngồi xuống, bưng bát cơm trắng thơm phức, bắt đầu chìm đắm vào bữa ăn.

Thân thể trong phó bản cực kỳ khỏe mạnh, muốn ăn gì cũng được.

Vui quá đi!

Tôi ăn ngon lành, nhưng không để ý rằng, ánh mắt trùm nhỏ vốn liếc sang chỗ khác không biết từ lúc nào đã quay lại.

Một lúc sau.

Tôi nghe thấy giọng nói ngượng ngùng: "Thật sự ngon thế sao?"

"Ngon lắm, ngon lắm." Tôi ngốn ngấu.

Nhưng ăn được nửa chừng, tôi chợt nhận ra, rời ánh mắt khỏi đồ ăn, nhìn cậu bé.

Chỉ thấy cậu nhìn chằm chằm vào đĩa sườn sắp hết, nhưng bị tôi phát hiện, lập tức quay đi, khịt mũi hừ một tiếng: "Cơm rau đạm bạc!"

Tôi: "Trong bếp còn cơm."

Cậu đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng, gi/ận dữ trừng mắt tôi: "Ta không ăn đâu!"

"Ừ."

Trẻ con ngại ngùng, tôi hiểu.

Thế là tôi chủ động vào bếp, lấy thêm một bát cơm đặt trước mặt cậu, đưa bậc thang: "Trẻ con lãng phí lương thực không phải đứa trẻ ngoan."

Trùm nhỏ: "……"

【Lần này chắc chắn phải ch*t rồi chứ?】

【Tân thủ này gan thật to, nhưng đúng là khác biệt với tân thủ khác nhỉ.】

【Lẽ nào chỉ mình tôi phát hiện, ánh mắt trùm nhỏ cứ dán ch/ặt vào đĩa sườn chua ngọt...】

Lời tôi vừa dứt, trùm nhỏ im lặng một chút, cuối cùng ngồi xuống lại, gương mặt căng cứng nghiêm túc nói: "Cha nói rồi, ta là đứa trẻ ngoan!"

Lời nói tuy cứng rắn, nhưng dưới mái tóc đen, vành tai dường như hơi ửng đỏ.

Tôi: Hình như hơi dễ thương?

03

Thế là thời gian sau đó.

Tôi nhìn "đứa trẻ ngoan" từng miếng từng miếng ăn sạch hai món rau và một tô canh trên bàn, không còn một chút vụn.

Cuối cùng, cậu dường như mới hậu tri hậu giác, khẽ ho một tiếng, lớn tiếng nhấn mạnh: "Mùi vị không bằng đồ ăn của ta!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm