“Lục Cận!”
Lục động, chút ứng.
Tôi hoảng lo/ạn điện thoại, ngón lẩy bẩy mãi mới gọi số 120. “Alo?!” Nước giàn “Tòa 18 khu Vạn Cảnh Hội III! Có người bị vật rơi đầu chảy m/áu, mau cử xe ngay!”
Xe cấp c/ứu rất nhanh, chỉ năm phút sau tới nơi. bác áo blouse nhanh chóng xe, theo bên.
Ánh đèn xóa trong xe khuôn mặt tái nhợt của anh. Đôi môi thường hồng hào tím tái. M/áu vẫn rỉ từ thương trên đầu, tóc dính bết, trán lấm tấm m/áu khô. Đôi nhắm tỉnh.
Khoảnh khắc ấy, trái tim đ/au x/é. Ký ức phai yêu người đàn ông này thành thói khắc sâu m/áu thịt. Chỉ rá/ch nhỏ khiến tình cũ dồn dập.
Tầm đi, nhìn phòng mổ. Giờ mới hiểu, ký ức có thể quên tình yêu thì không.
Hai tiếng chờ đợi dài vô Đầu óc hỗn độn lại rỗng. Mắt dán đèn đỏ phòng dại.
Từng dòng ký ức thác lũ. với níu kéo chẳng gì. Rốt cuộc, tất cả hội tụ thành khuôn mặt - Cận.
...
Khi nộp viện phí xong, phòng Mặt tái mét, môi khô nứt Dáng người g/ầy guộc trong bộ đồ bệ/nh nhân xa lạ.
Tôi bên cay xè.
“Này.”
Giọng yếu của lúc rơi lệ. đầu quấn kín băng gạc thảm hại, ánh lại chan niềm vui.
“Em khóc gì thế?”
Tôi cố chối: “Anh cần quan tâm!”
Lục nhắm nghỉ ngơi lát cố mở ra, giọng nhỏ muỗi vo ve: “Duyệt Duyệt, tha thứ cho nhé?”
Trông sắp lìa hoảng hốt định đầu lời “tha thứ” cứ nghẹn lại.
Lục liếc nhìn tôi, ánh thoáng thất vọng. Đúng lúc ấy, bác đi tới: “Người đúng Bệ/nh nhân sao, chậu chỉ trầy da thịt, CT n/ão bình thường.”
“Có thể chấn động nhẹ, cần theo dõi thêm.”
Tôi ngớ người: “...Không sao ư?”
Bác liếc tôi: “Sao, thất vọng à?”
Tôi lắp bắp: “Không, phải...”
Nhìn sang bệ/nh, giả vờ nhắm miệng gi/ật giật, nụ sắp bật ra. Trời ơi! Hóa bị lừa!
Tôi lạnh hiểu rồi.”
Khi bác đi khuất, mới mở mắt. Anh nắm xin lỗi: “Anh sai rồi, chỉ là...”
Anh cúi “Lâu lắm lo lắng cho thế.”
Tim thắt ký ức những đêm trằn trọc về. lại.
...
Lục người thân, mấy viện đều Bùi Man lần, rõ họ gì về, liếc ánh phức tạp, đỏ hoe.
Tôi im phòng. nhìn sổ, thấy liền sáng mắt: “Duyệt Duyệt.”
Tôi xuống ghế bên thinh. dò xét: “Anh rõ với Bùi sẽ tìm nữa.”
Tôi lẳng lặng. Anh tục: nay nhiều. Thật lạ, bị đ/ập đầu lại hơn.”
Anh khẽ: “Hóa Bùi Man hiểu rõ hơn anh.”
“Có lẽ từ trước tới chưa yêu ấy. Anh chỉ đòi hỏi thứ tốt nhất. người yêu đương, phải tìm gái xinh nhất.”
“Khi ở bên nhau, luôn thứ phải vậy. Chưa bao day dứt bây giờ.”
Lục mặc áo bệ/nh nhân, cúi đầu thổ “Sau nước ngoài, lòng chỉ còn mãn. Chưa bao bị đ/á, thấy... mất mặt.”
Anh chua “Giờ đúng là ng/u ngốc. Anh nhận trái tim mình, cả vậy. Khi rời đi, mới biết mình đã... yêu từ lâu.”
Tôi thinh.
“Em nhớ lại đúng không?” Nụ đắng chát.
Tôi “Anh biết từ nào?”
Anh mấp máy môi: “Trên xe c/ứu thương. Ánh nhìn anh... giống xưa.”
Tim ngẩng đầu, cố nụ gạo: còn yêu anh, phải không?”
Tôi nhìn “Phải.”
Ký ức trở về, tình yêu hồi sinh.