Ninh mặt mày tái mét, môi run run nhìn bằng ánh mắt tin nổi.
Trước chuyển bố đã và anh phải đặc biệt giúp đỡ ta ở nhưng tuyệt đối tiết lộ thật vì tự ái cao, muốn bè biết học sinh nghèo trợ.
Ở kiếp trước, lời ấy hết lòng che chở. ta bị bai, liền ra bênh vực, mượn vở ghi chép cẩn thận, thậm chí nhiều lần anh trêu chọc cô.
Nhưng cuối cùng, xa lánh, lập, vu khống và lừa dối.
Ninh cười nhếch mép đầy chọc: "Giang Vạn Trúc, chỉ may mắn sinh ra trong gia giàu thôi. Đồ đạc rồi cũng cả."
Làm sao chứ?
Lần này, sẽ để cư/ớp bất thứ gì nữa.
10
Giờ thể dục, ngã sõng soài. dậy, viền tay áo đã rá/ch tươm, lấm lem vết bẩn.
Chiếc như hỏng.
Về nhà, đòi bồi thường: "Váy mới hỏng rồi. 8.000 tệ, trả?"
Ninh giơ cánh tay trầy ra thút thít: "Vạn Trúc, tay đ/au lắm. Em cố ý hỏng chị đâu."
"Ừ. Thế thì liên quan gì đến mày: "Tôi chỉ quan tâm ý định n/ợ thôi."
"Em phải người như thế!" cúi đầu giả vờ tủi thân: định sạch và vá lại. Với tay nghề em, sẽ như mới."
Tôi bật cười: "Cô nghĩ lành nghề Đồ vá víu đáng 8.000 à?"
"Thôi dẹp trò lóc đi. Nếu bố biết vừa đến đã hỏng đồ còn trách nhiệm, liệu ông ấy ở nữa không?"
Ninh h/oảng s/ợ gào lên: "Đừng! Đừng nói ông Giang! Em sẽ đền!"
"8.212 tệ, thiếu một xu." Nhắc xong, bỏ vào phòng.
Ninh nguyên, nắm đ/ấm siết ch/ặt.
11
Bữa tối, lần đầu tiên bố động quan tâm tôi: "Vạn Trúc à, tiền tiêu vặt không? Bố thêm nhé?"
Tôi đầu: "Vâng ạ."
Theo lời anh trai, để đưa bố đã đút gia trọng kh/inh nữ ta một khoản tiền lớn. Vậy tại sao thể đòi thêm?
"Con muốn đồ gì không? Bố cho."
Anh đũa, giọng biếm: "Già rồi giở trò tình cảm à? Bị m/a nhập hay sao?"
Bố quắc mắt: "Ăn Việc tao mày dạy?"
Tôi lạnh lùng: "Bố định đền thay 8.212 đấy."
Cả bàn im bặt. nức nở: xin lỗi! Đều tại tham lam mặc đồ chị Vạn Trúc..."
Anh ghế đùng đùng: "Khóc cái gì? Làm hỏng đồ thì đền! Nhà này nuôi mày tá túc, mày còn dám tao?"
Bố trận lôi đình: "Giang Ngô! Mày nói cái gì thế?"
"Con sai chỗ nào? Bỏ rơi đẻ, cưng chiều đứa ngoài! Đúng ch*t nhát!"
Tôi tay anh: "Thôi anh. 8.212 tệ, nếu bố muốn trả hộ thì tùy."
12
Tôi Thẩm Trí Hành: "Mai nhé? Em muốn tìm một người."
Giọng chàng chợt căng thẳng: "Tìm ai? Tiểu Trúc, phải nói rõ..."
"Là mẹ." nghẹn ngào: gần 10 năm rồi..."
Thẩm Trí Hành dịu giọng: "Anh cùng. Đừng nữa, không?"
Tôi nức nở: đâu!"
"Cứng đầu! rõ tiếng nấc rồi."
Nước mắt tuôn rơi. ai quan tâm, tủi cũng vô nghĩa. chỉ một chút ấm áp, ức dâng...