Đời trước một mình gánh chịu đ/au khổ, nhưng hiếm khóc.
Bởi những người tâm mất.
Tôi tại sao vệ đến thế, chính của tiểu thuyết tủ đồ? Chỉ hào chính, vai sao?
Nếu vậy, liệu như lần trước, mất yêu của trai và mẹ tôi?
Ngay cũng sẽ đoạt mất.
"Thẩm dù chuyện gì xảy ra, đừng rời xa em được không? từng rồi, sẽ luôn ở bên em."
"Đồ ngốc, trông giống loại người thất hứa sao?"
"Chẳng phải đã hẹn từ lâu, sẽ vệ em đời sao?"
13
Công ty của mẹ ở thành phố lân cận, và Hành vội vã đến đó từ sáng sớm.
Khi nhà, trời đã mịt.
Bước vào nhà, thấy sàn chất đống quần tơi.
Ninh đứng bên đống vải vụn, cắn môi, đẫm ngập ngừng nhìn tôi.
Bố ngồi một góc hút th/uốc, gương mặt h/ồn.
Tôi chẳng bước thẳng phòng.
Bố gọi lại: "Vạn Trúc, đâu?"
"Con đâu, đâu đi cùng con."
"Cả ngày đi đâu?"
"Đi chơi với Hành."
Tôi nhìn ông, bình thản: "Còn việc gì không? phòng đây."
Bố dập tắt điếu th/uốc, trầm xuống: "Gọi ngay."
Ông vào đống vải vụn: làm trò gì đây, thật lễ!"
Tôi xem kỹ, mỗi quần đắt tiền.
"Ninh đồ hợp, chọn bộ. ngờ m/ua chưa được mấy tiếng đã hết."
Tôi bấm số điện giả, lắc đầu: "Anh máy, cũng chịu."
Định quay cửa bật mở.
Giang ngậm mút, nhìn quanh rồi nhạt: "Cả nhà thức trắng đêm hóng chuyện à?"
Tôi định kéo lại, xô ra, bước tới t/át đ/á/nh rốp.
Chiếc văng ra, tan sàn.
Thanh lau vệt khóe miệng, nhìn chằm chằm: "Ồ, nhục năm nay, giờ điếm thảo mai mà nổi rồi à?"
"Bảo thế, tưởng người cha con, và Vạn Trúc đồ nuôi!"
Ninh bước tới: "Thưa bác, đừng ca nữa. nhất nông nổi thôi, cháu sao đâu."
"Cút ngay! ca của mày? Đừng quen miệng!"
Tôi nắm anh: "Anh, đúng rồi."
Thanh nhìn chằm chằm, bật cười: "Được, vậy lỗi tại tôi. Tất tại được chưa?"
"Tôi đáng ra nên về."
Anh ném câu rồi quay lưu luyến.
Tôi đuổi theo: "Anh ơi!"
Bóng khuất dạng trong thang lầu.
14
Từ đêm đó, Giang biến mất khỏi nhà.
Bầu khí gia nên ngột ngạt, nặng nề.
Ninh ít chọc chúng giữ khoảng cảnh giác nhau.
Đến thông báo đi công tác, thế cân bằng tan vỡ.
Trước ông dặn dò phải hòa thuận với Tuế, đừng để b/ắt n/ạt ta.
Ông khoản cho một số tiền, xin lỗi.
Tôi hứa sẽ sống tốt với Tuế.
Thực tế, cũng cố ý làm ta.
Chỉ một hôm nhà trễ, nhà bếp đồ tìm di, nhưng bà ng/uýt rồi tiếp tục tưới hoa.
Tôi đang đọc trong phòng khách, nịnh nọt: "Dì cháu đói quá. Hoành thánh dì nấu ngon nhất rồi, cháu lắm."
Từ di tránh: "Muốn ăn nấu, phải đâu."
Ninh gượng cười: "Dì cháu muốn ăn đồ dì nấu thôi mà."
"Nhưng muốn nấu cho cô. Cô tưởng mình ai mà khiến tôi?" di trợn mắt, loại người thang đòi làm chủ nhà."
Ninh x/ấu hổ bỏ qua phòng khách nhìn tôi. nhoẻn miệng nhạt.
Cuối cùng vào bếp nấu ăn, làm cái bát, tay.
Từ di bưng mảnh càu nhàu: này đắt tiền làm rồi toàn gây phiền! ông chủ làm gì!"
Ninh đang băng bó vết thương, vậy liền sầm cửa phòng.
Từ di mình: này hung dữ thật!"
Bà quay sang dặn tôi: "Vạn Trúc, phải đề phòng nó. Con ranh này mưu mô lần trước x/ấu với ông chủ. May mà rồi."
"Người như thế... ông chủ nghĩ gì nữa."
15
Hôm sau thương, chặn ở trường.
"Vết thương Tuế, liên đến cậu?"
Tôi quay bỏ đi.
Thẩm đuổi theo, nắm ch/ặt cổ ánh lạnh rõ."
Tôi gắt: "Liên gì đến Một đứa hoang rảnh đi bênh vực người khác?"
Thẩm siết ch/ặt tay, mạnh để vết xước đỏ cánh hắn. Hắn mặt buông tay.
"Hôm đó sân cậu."
Thẩm đột nhiên tiếng.
Tôi dừng bước: "Là sao?"
Thẩm sát ứng của khóe miệng nhếch lên: "Cậu rất tâm Hành nhỉ? Nên cố đuổi đi."
"Giang Vạn Trúc, cho biết. Cậu đã từ trước?"