Hắn khẽ nhạo.
Nhưng dường hề tức gi/ận.
Tôi nắm ch/ặt vạt áo.
“Vậy sao lại ưa vậy?”
“Em hắn giống một con công đuôi mẽ sao?”
Tôi: “……”
Điều này thực sự từng nhận ra.
Chẳng đẹp trai một chút?
Đêm ba mươi Tết, thói quen thức giao thừa bữa tối.
Tôi tắm rửa.
Chuông điện thoại trên giường vang lên.
Là cuộc từ Tiêu.
“Chúc mừng Ngôn.”
Giọng truyền qua điện thoại nghe càng quyến rũ đời thực.
Đặc là hắn pha lẫn tiếng cười.
Khiến tâm trạng cũng vui lây.
“Chúc mừng Tiêu.”
Quý hỏi ăn tối chưa.
Cuộc trò qua điện thoại lan man đủ thứ.
Chủ bình thường và giản dị.
Nhưng là dịp Tết đặc nên chút ý vị khác lạ.
Không lâu sau, nghe tiếng gõ cửa.
“Đàm Ngôn, ra thức giao thừa đi.”
“Ừ, được rồi.”
Tôi mình.
Vội điện thoại: “Không phải ra giao thừa đây.”
“Ừ, đi đi.”
Mười hai đêm, thức giao thừa xong, quay phòng.
Phát chúc tôi.
Tôi lập tức đáp.
Không ngờ phương ngột call tới.
Khiến thót tim.
“Xong việc giao thừa rồi hả?”
“Ừ.”
Đã quá khuya.
Tôi sợ tiếng điện thoại bị nghe thấy.
Vội chui tọt chăn.
Quý nghe động tĩnh bên này.
Giọng khúc khích vang lên: “Sợ trai đến thế cơ à?”
“Cũng... cũng hẳn.”
Tôi từ nhỏ được trai nuôi dưỡng.
Khi bố mẹ đi làm ăn xa.
Thường để lại hai nhà.
Tuy người việc.
Nhưng phần lớn thời gian là trai chăm sóc tôi.
Hơn nữa ấy rất tôn trọng quyết định và làm tôi.
“Ví như?”
“Ví như...”
Cho phép thích kẻ ấy.
Nhưng dám ra.
Tôi và liên lạc quá nhiều.
Nhưng cũng ít.
Suốt kỳ nghỉ dài.
Anh ấy luôn là người đứng danh sách chat tôi.
Mỗi trai ôm điện thoại khúc khích.
Đều được chê bai.
“Có gan thì tình đi, chỉ nhắn tin tác dụng gì?”
“Không phải sao?”
Tôi trừng mắt.
Anh trai sững người, nhiên lạnh.
“Đúng là phường vo/ng bội nghĩa.”
Anh tức gi/ận bỏ đi.
Tôi ấm ức.
Chẳng tình sao?
Nhưng nghĩ tôi?
Liệu ấy từ chối mối tốt với trai không?
Vấn này khiến băn khoăn đến nhập học.
Các bạn từ lâu biết và bình thường.
Nhưng họ biết còn lớp nghĩa với trai tôi.
“Quý rõ ràng biết từ ngày nhận người, lại còn đỡ nhiều vậy, kinh đọc tiểu thuyết lâu chị, thích rồi.”
Mấy người vỗ bàn quyết định, lại hiến kế.
Xúi đi thăm dò tình cảm Tiêu.
Thế là bị đẩy ra mặt Tiêu.
Ban là gặp mặt tình cờ trên lớp, là tình cờ bữa.
Tần xuất mặt ngược hoàn toàn với học kỳ trước.
“Dạo này ngày nào cũng gặp em, học kỳ này các nhiều lắm sao?”
Một nữa tình cờ gặp nhau học.
Quý được hỏi.
Tôi ấp a ấp úng gật đầu.
Quay định đi bạn phòng.
Không ngờ họ phớt lờ rồi bỏ đi.
Đi còn làm hiệu cổ vũ.
Tôi: “……”
Này! Đừng thế chứ!
Tôi định theo, nhưng nhiên hỏi ăn tối không.
“Ừ, được.”
Giờ tối, và ngồi căng tin.
Bạn nhắn tin, bảo thừa thắng xông lên.
Sau ăn xong thì rủ đi xem phim.
“Có nhanh quá không?”
Tôi cúi trả lời.
“Không các cậu ăn rồi, đi xem phim là nhiên.”
Nghe lý.
“Quý... Tiêu...”
Quý đũa nhìn tôi.
Tôi nhiên nghẹn hộp.
“Tối nay... rảnh không?”
“Hửm?”
“Em mời đi xem phim.”
Tôi hết đảm, căng thẳng chờ đợi câu trả lời.
Quý sững lại, nhiên nghiêng đầu, ánh mắt đượm nhìn tôi.
“Đàm Ngôn.”
“Hửm?”
“Em đang đúng không?”
Tôi: “……”
Mặt đỏ chỉ tích tắc.
Tôi tròn mắt, nên phản bác.
Rốt cuộc phản ứng tố cáo mình.
“Em...”
Tôi ấp úng nên lời.
Quý nhiên ngắt lời: đừng nữa.”
Lòng chùng xuống.
Đây là từ chối sao?
“Tại... sao?...”
Tôi biết phải trả thế nào.
Đầu óc rối tơ vò.
Quý đũa xuống, chăm chú nhìn tôi.
“Anh cũng thích em, cần phải nữa.
Hả?!
Tôi đờ người một lúc lâu.
Sau khoảnh khắc rỗng, nhiên hiểu ra Tiêu.
Nếu lòng tiểu nhân.
Lúc này hẳn nhảy cẫng lên vui sướng.
Nhưng phải giả vờ kiều kỳ một chút.
“Vậy tối nay rảnh không?”
Tôi hỏi lại.
“Có.”
“Vậy chúng hẹn hò nhé.”
“Ừ.”
**Phụ chương 15: Tranh**
Em hẹn hò với kẻ tôi.
Dù chuẩn bị tâm lý từ trước.
Nhưng biết tin.
Tôi vẫn đ/ấm một trận.
Không gì, từ cấp ba hắn thuận mắt.
Giờ càng thêm gh/ét.
“Giá mà biết thích học trưởng, ngày nhập học ra rồi.”
Đoàn Duệ chạy đến mặt than phiền đạo đức, tôi.
Tôi bảo hắn cút xéo.
Hồi nhập học, dặn dò hắn.
Không ngờ hắn chẳng để tâm.
Em bắp cải tươi ngon.
Lại bị chó cắn mất.
“Oan quá đại ca, thể trút gi/ận lên người được.”
Đoàn Duệ kêu oan.
Tôi nhiên biết nên trách hắn.
Rốt cuộc, vẫn là do ngốc nghếch kia.
Tìm người còn tìm nhầm.
Nhớ lại gặp tiệm trà sữa.
Mắt lại giật.
Bao vẫn vẻ mặt đáng đ/ấm đó.
“Học chỉ ấy là chiếu cố thôi.”